Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 173: Học Viện Hoàng Gia Princeton

Chương 173: Học Viện Hoàng Gia Princeton
Cầm lá thư giới thiệu do Angelina viết cùng chữ ký của Quốc vương Faustain, Locke chậm rãi bước vào khuôn viên trường. Nơi đây chính là Học viện Đế quốc Hoàng gia hay còn gọi là Học viện Hoàng gia Princeton.
- Xin chào, ta có thể giúp gì cho ngươi?
Một người phụ nữ trông có vẻ là nhân viên của Học viện đi đến bên và hỏi Locke.
Người phụ nữ mặc đồng phục làm việc màu lục lam của Học viện Princeton, trên ngực có đính một tấm thẻ ghi danh tính, có điều Locke vẫn chưa biết nhiều ký tự Omor nên có nhìn thấy cũng không thể nhận ra tên của người phụ nữ đó.
- À phải, ta cần tìm Học viện Kỵ sĩ nghị lực.
Locke dùng ngôn ngữ Omor lắp bắp nói mãi mới xong một câu.
Nữ tử kia nghe xong, đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười nịnh nọt.
- Ồ vậy sao, đến đây nào, ta dẫn ngài đi.
Locke vốn là một Kỵ sĩ thực tập sơ cấp ấy thế mà bị một nữ nhân bình thường không có chút thực lực kéo đi. Trên đường đi, Locke cảm thấy người phụ nữ dẫn đường phía trước như vô ý lại như cố ý cọ vào lòng bàn tay của Locke.
Người phụ nữ này ngoại hình chỉ ở mức trung bình, nhưng có thể là do nàng ta mặc đồng phục và là người Omor, cho nên trong lòng Locke ngầm có thiện cảm không ít, cuối cùng hắn cũng không quan tâm đến sự vô lý của nàng ta.
Học viện Princeton rất lớn, chiếm gần bằng một thành trấn, có hoàn chỉnh một công viên và đồng cỏ, nghe nói còn có một trang trại ngựa chuyên dùng cho Kỵ sĩ huấn luyện kỹ năng cưỡi ngựa, Học viện có sáu chi nhánh, trong đó có hai Học viện Ma pháp sư, Học viện Kỵ sĩ nghị lực mà Locke cần tìm xếp thứ hai trong số bốn Học viện Kỵ sĩ.
Mấy tin tức sơ lược này đều là nữ tử kia trên đường nói cho Locke biết, còn có một điều nữa, nữ tử đó tên là Lucy.
Sự hiếu khách và ân cần quá mức của Lucy khiến Locke không kịp thích ứng. Mà chuyện gì cũng có lý do của nó, điều hắn không biết chính là những người có thể học tại Học viện Hoàng gia Princeton đều là những người giàu có hoặc quý tộc, hầu như không có một học viên nào xuất thân đơn giản. Ban đầu Lucy cho rằng đây là một người mới ngơ ngác bước nhầm vào Học viện, nào ngờ Locke lại là một Kim Quy tế (1).
Lucy chỉ là nữ nhi của một thương nhân phổ thông ở Princeton, nhờ một khách hàng phụ trách thu mua của Học viện Princeton có quan hệ khá tốt với phụ thân, nên Lucy được tuyển vào làm nhân viên hậu cần ở đây.
Tuy nhiên, dù chỉ là công việc hết sức bình thường trong Học viện Princeton, cũng là một chức vị khiến mọi người ở đế đô phải ngưỡng mộ vô cùng.
Tất cả các những thiếu nữ ở kinh đô đều có mơ ước trở thành công chúa, hy vọng một ngày nào đó sẽ có hoàng tử cưỡi bạch mã mang họ đi, từ đó sống một cuộc sống giàu có và hạnh phúc mãi mãi về sau.
Locke tuy rằng không đẹp trai, nhưng điều kiện của hắn rất tốt, quanh năm tham chiến khiến Locke sở hữu thân hình cường tráng, chiều cao rất ổn, trong mắt Lucy, hắn đã có thể được coi là một cao phú soái chính hiệu.
Tâm tư của cô nương Lucy Locke tạm thời đoán không ra, hắn vốn dĩ không muốn làm thư đồng của Angelina chút nào, bởi vì hắn ghét đọc sách và học hành, cũng may thông qua vài lời giới thiệu của Lucy, Locke biết được trong chương trình học bắt buộc của Kỵ sĩ, học văn hóa chỉ chiếm một phần rất nhỏ, còn đâu tuyệt đại đa số là thực chiến, điều này khiến Locke yên tâm hơn nhiều.
Sau khi đưa Locke đến nơi, Lucy lưu luyến không rời, miễn cưỡng cáo biệt, một người hầu như nàng không đủ tư cách để ở lâu tại Học viện, nơi các học viên học tập và nghiên cứu.
- Số 189 đường Endon.
Vào lúc tạm biệt, trước khi rời đi, Lucy đã nói số nhà của mình cho Locke.
Về phần Locke có nhớ hay không, chỉ có trời mới biết.
Sau khi tách khỏi vị cô nương Omor nhiệt tình, Locke bước vào tòa nhà giảng dạy năm tầng rộng lớn với lá thư giới thiệu trên tay.
Lờ đi ánh mắt tò mò của những người khác trong tòa nhà giảng dạy, Locke bình tĩnh đứng trước phòng làm việc được đánh dấu là văn phòng tuyển sinh.
Locke nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong có một thanh âm của vị nam trung niên vang lên.
- Mời vào!
Mở cửa đi vào, căn phòng bên trong diện tích ước chừng 200 mét vuông, xung quanh bày ngổn ngang hơn mười cái bàn gỗ, sau mỗi cái bàn gỗ đều có nhân viên bận rộn làm việc.
Locke đi thẳng tới chỗ một người đàn ông trung niên bụng bia, sở dĩ hắn khẳng định như vậy, là bởi chỉ có người đàn ông trung niên đó không làm việc, hơn nữa còn đang rất tò mò nhìn Locke từ lúc bước vào cửa tới giờ.
- Xin chào, ta là học sinh mới đến.
Locke cung kính nói, khi đi tới gần hắn mới phát hiện người đàn ông trung niên có dung mạo hết sức bình thường này lại là một vị Kỵ sĩ chính thức.
Có lẽ trọng lượng cơ thể tỷ lệ thuận với sức mạnh chăng! Tóm lại mà nói, người đàn ông trung niên đó cho hắn một cảm giác rằng hắn ta mạnh hơn Kỵ sĩ Cifi, tuy nhiên nếu để so với Kỵ sĩ giáp đen Garen vẫn yếu hơn chút đỉnh.
Người đàn ông trung niên tò mò nhận lấy thư giới thiệu của Locke và thị thực thể hiện danh tính của hắn, mở ra xem một chút rồi đóng lại.
- Ngươi không mang theo bất kỳ đạo cụ ma pháp nào để che giấu thực lực của mình chứ?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Không, thưa đại nhân.
Locke trả lời.
- Kỵ sĩ thực tập sơ cấp?
- Vâng.
- Cầm lấy cái này đi đến lớp 3 của năm 2 báo cáo!
Người đàn ông trung niên lấy một cái huy hiệu trường đặt lên bàn, sau đó tiễn khách.
Sau khi Locke rời đi, mấy nhân viên trong phòng tuyển sinh bắt đầu xử lý công việc nhập học của Locke, mấy ngày nay bọn họ đều bận rộn chuyện này, thấy người đi rồi bèn tán gẫu vài câu:
- Ồ? Người Faustain.
- Vương quốc Faustain 3 năm rồi mới đề cử một người, sao lại trao cơ hội cho một tiểu tử hình dạng xấu xí như vậy?
- Ai biết được, hoặc giả là con riêng của Quốc vương chưa biết chừng!
- Ừm, cũng có lý.
Thông qua sự chỉ dẫn của các nhân viên trong tòa nhà giảng dạy, Locke cuối cùng đã tìm thấy vị trí phòng học của mình ở một góc của tầng bốn.
Đây là một giảng đường khổng lồ, gian phòng học rất lớn xếp theo hình bậc thang, 30 người người ngồi rải rác trong đó, một người đàn ông với mái tóc xoăn đang đứng trên bục giảng, đây chắc hẳn là thầy giáo của lớp học.
Locke còn chưa kịp giới thiệu bản thân, nam tử tóc xoăn đã mắng một câu:
-Ngươi đến muộn! Đi tìm một chỗ ngồi đi!
Locke bèn đi đến một vị trí ở phía bên trái của hàng giữa của lớp học.
- Xin chào, ta tên Henry!
Một tiểu tử mặt lấm tấm tàn nhang tự giới thiệu, chỗ ngồi của hắn chỉ cách chỗ ngồi của Locke một ghế trống.
- Xin chào, ta tên là Locke.
Khi nghe thấy đối phương nói tên mình là Henry, trong đầu Locke lập tức nghĩ đến một người tên Henry nữa, chính là vị quản sự của đội vận chuyển của Lãnh chúa khi đó.
Cả buổi sáng kết thúc bằng việc người đàn ông tóc xuăn trên bục giảng thao thao bất tuyệt, líu lo không ngừng, phần lớn giảng dạy về nội quy và kỷ luật của trường, cũng do người đàn ông nói quá nhanh, Locke hầu như chỉ nghe được đại khái.
May cho Locke là Henry ngồi cùng bàn là một người bản địa, hơn nữa cũng rất hoạt ngôn, hắn chỉ cần mất vài câu nói ngắn gọn liền tóm tắt và kết luận xong “bài giảng” cả buổi sáng của ông thầy tóc xoăn.
Đại khái là: Trong thời gian học, không được phép tùy ý động thủ, muốn động thủ cần đăng ký quyết đấu và cần có hai cố vấn trở lên làm chứng; bọn họ một năm cần hoàn thành 120 học phần, nếu như không hoàn thành buộc phải nghỉ học; không được phá hoại đồ dùng công cộng của nhà trường, không được quấy rối giáo viên nhà trường…
- Nếu như không nhớ hết, có thể đến cổng Học viện mà đọc thêm.
Henry nặn ra một nụ cười thân thiện.
Locke vô cùng ấn tượng với đại môn Học viện Princeton, lúc hắn cùng Angelina vừa tiến vào trường, liền bị những hàng văn tự chiếm nửa bức tường làm cho hoa mắt, chẳng nhẽ đó là nội quy trường học sao? Locke cảm thấy đầu mình như to thêm được mấy lần.
Vào buổi trưa, hắn theo dòng người đến nhà ăn, kết cấu kiến trúc nhà ăn của phân viện Kỵ sĩ nghị lực là một tòa nhà ba tầng, học viên có thể tùy chọn ăn ở tầng nào cũng được.
Locke và Henry đã chọn tầng dưới cùng.
- Đồ ăn ở tầng trên không mua nổi đâu!
Đây là lời khuyên của Henry.
Trong quá trình giao tiếp với Henry, Locke biết được hắn là huyết mạch đích hệ của một vị Tử tước của Đế quốc Omor, được gia đình gửi đến đây học tập, hơn nữa bản thân hắn còn là một Huân tước.
Khi hỏi đến Locke, đối phương cũng biết được hắn đến từ Vương quốc Faustain, cho nên sự hứng thú và quan tâm của Henry tăng lên rất nhiều, dù sao hắn chưa từng ra nước ngoài.
Locke hiện tại chỉ có thân phận con cháu của một gia đình quý tộc, tuy nhiên thân phận tương đối “đặc biệt” khi không có tước hiệu cụ thể của hắn không khiến thái độ Henry đổi khác, điều này khiến Locke cảm thấy đây là một người đáng để giao hảo.
Buổi chiều không có việc gì khác để làm, Locke tùy ý đi dạo một vòng trong khuôn viên trường, sau đó đi tới đại môn Học viện Princeton, chờ Angelina từ phân viện Ma pháp sư tan học.
KHÔNG giống Locke cả ngày chỉ quen có một mình Henry, Angelina nổi tiếng hơn rất nhiều, nàng ta đang được một nhóm nữ sinh vây quanh, khiến cho một đám nam sinh bên ngoài Học viện chú ý.
- Ai thế?
Một nữ tử có mái tóc đỏ dài gợn sóng, dáng người vô cùng hấp dẫn bên cạnh Angelina hỏi.
- Vị hôn phu của ta đấy!
Angelina mỉm cười rồi đi về phía trước, âu yếm hôn một cái lên má Locke, lưu lại ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ nữ tử đứng đó.
Sau khi chào từ biệt bạn mới quen, Angelina cùng Locke lên xe ngựa chuyên đưa đón bọn họ, phu xe là một vị đội trưởng đội Ám vệ, Kỵ sĩ thực tập cao cấp, hắn vung roi ngựa điều khiển chiếc xe chậm rãi đi về phía phố Chancellor.
Locke không thể hiểu nổi rõ rằng chỉ cách đó ba con phố, thế mà vẫn phải cất công đánh xe ngựa đưa đi đón về.
- Chẳng biết cái gì, đây biểu tượng cho thân phận.
Angelina bày ra vẻ mặt giảng giải nói với Locke.
Không chỉ có bọn họ, hầu như mỗi một học viên bước chân ra khỏi Học viện Princeton, bên ngoài phố đều sẽ có xe ngựa tương ứng chờ sẵn đón về.
Locke thậm chí còn đoán được vì sao con đường bên ngoài Học viện Princeton lại rộng hơn những con đường ở những nơi khác, có chiều rộng tới 30 mét chính là để chuyên dành cho những người này đỗ xe.
(1) Kim Quy tế hay còn gọi “rể kim quy” để chỉ con rể có thân phận địa vị cao quý. Kim Quy tế của thời buổi hiện nay là các chàng kỹ sư, bác sĩ, các thương gia, đại gia… tựu chung là lắm tiền nhiều của!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận