Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 195: Trở Về

Chương 195: Trở Về
Bên ngoài thành phố Cantel, nhóm người khéo léo từ chối sự nhiệt tình mời ở lại chơi của Tử tước Meilong để lên xe bắt đầu hành trình trở về.
Jokin đã đồng ý giúp Tử tước Meilong khai thông thương lộ, trong khi đó hắn cung cấp ba sự trợ giúp ít nhiều cũng đã phát huy tác dụng, đặc biệt là về phía Chris và Bob cũng nhờ có bảo châu Mies do Tử tước Meilong tặng, may sao không bị điếc.
Việc mở tuyến đường kinh doanh này chỉ cần Bili nói một lời là chuyện sẽ đâu vào đấy, lại là hợp tác kinh doanh đầu vào thấp lợi nhuận thấp như thương vụ đá xám thô này, đối với việc làm ăn lớn như của gia tộc Bili thực sự chẳng thấm vào đâu.
Vẫn còn một tháng rưỡi nữa mới đến học kỳ tiếp theo tại Học viện Hoàng gia Princeton, vì vậy chuyến trở về của nhóm Jokin có vẻ không quá cấp bách.
Ngoài ra, mọi người đều bị thương, có người nặng có người nhẹ, cho nên họ dự định bên cạnh việc tranh thủ thời gian quay trở về cho kịp, sẽ nhân cơ hội thưởng thức thêm phong cảnh trên đường đi.
Tối đến, bên trong xe ngựa của Angelina, giờ là lúc nàng ta “tính sổ” với Locke.
- Ngươi thật đúng là, nguy hiểm như vậy tại sao lại xông ra chứ?!
Angelina dùng ngón tay không ngừng ấn lên trán của Locke bắt đầu mắng xối xả, còn hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
- Ta lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cứ xông lên đã tính sau.
Locke cũng không nói dối hay cố tỏ ra mình là anh hùng. Cái hồi còn ở trong quân đội của Lãnh chúa Kedozi, hắn cũng thường xuyên giúp đỡ thuộc hạ của mình trên chiến trường.
Binh sĩ được hắn cứu không ít, hầu như tất cả các binh lính trẻ tuổi trong doanh đội Kedozi đều vô cùng ngưỡng mộ và biết ơn Locke.
Đương nhiên, Locke cứu người cũng không phải hành động liều lĩnh hay thiếu suy nghĩ, trước lúc ấy hắn sẽ theo bản năng phán đoán rằng làm như vậy có an toàn hay không.
Giống như ban ngày lúc cứu lấy Bili và Diene, trước khi lao ra ngoài, hắn đã chắc chắn sóng xung kích nhất định sẽ chưa kịp chạm đến mình.
Thế nên hắn mới lao ra để cứu người.
- Về sau không được phép mạo hiểm như vậy biết chưa!
Angelina bĩu môi, không vui nói, hôm nay nàng thật sự đã bị Locke dọa cho sợ gần chết.
- Ta biết rồi, biết rồi mà!
Locke vội vàng đồng ý, không cần Angelina nói hắn cũng biết hôm nay nguy hiểm đến như thế nào.
Có thể nói, nếu như không có chiếc nguyệt trạc năm đó Angelina tặng, hôm nay hắn không chết cũng bị tàn phế, làm sao có thể cùng Angelina trò chuyện thoải mái như bây giờ, lại còn trông có vẻ như thương thế chẳng hề quá nghiêm trọng.
- Nào, để ta bôi thuốc cho ngươi.
Angelina cầm một lọ thuốc lên nói với Locke.
Locke nghiến răng chịu đựng cơn đau ở lưng rồi quay người lại, để lộ vết sẹo trên đó.
Máu thịt lẫn lộn trên lưng bị phơi ra trước mặt, tuy rằng phần lớn đã bắt đầu đóng vảy, nhưng nếu để cho ngươi khác nhìn thấy vẫn sẽ có thể dọa được không ít người.
Cũng may Angelina ở bên cạnh Locke cũng đã được một thời gian đủ dài, trên cơ thể hắn nhìn thấy vô số vết thương lớn nhỏ, thậm chí vết thương từ cái hồi bị Sói Ánh Trắng cắn để lại ba lỗ sâu hoắm trên người, cũng chính là nhờ nàng chăm sóc Locke.
- Sẽ hơi đau đấy, cố chịu một chút.
Trước lúc bôi thuốc, Angelina khẽ nhíu mày nhắc nhở.
- Yên tâm đi!
Locke tự tin mỉm cười, còn về chuyện trong lòng hắn có được tự tin đến thế hay không cũng chỉ có hắn biết.
Thực ra vết thương của Locke gần như đã lành hẳn, phần lớn đã đóng vảy, chỉ cần điều trị bôi thuốc cũng như nghỉ ngơi tốt sẽ nhanh chóng lành lại.
Thế nhưng các Ma pháp sư như Angelina và Jokin lại không nghĩ như vậy, Bili đã đặc biệt chuẩn bị một loại thảo dược cho hắn, còn thêm vào rất nhiều loại dược tề quý hiếm mà nàng ta có, có thể nói là cực kỳ trân quý.
Loại thảo mộc này thậm chí còn mang theo múi thơm ngát, ngửi thì dễ chịu nhưng bôi lên cơ thể lại không hề thoải mái chút nào.
Locke cứng cỏi như vậy mà lần đầu tiên bôi thuốc lên da cũng thiếu chút nữa phải bật ra thành tiếng, không phải đau, mà là ngứa.
May sao ý chí của Locke đủ mạnh để vượt qua cơn ngứa ngáy thấu xương mà dược tề mang lại.
Angelina lấy một chiếc bàn chải nhỏ như bàn chải lông, nhúng vào nước thảo dược rồi bôi lên vết sẹo trên lưng Locke.
- Mà này, ngươi không phải là để mắt tới Bili hay Diene đấy chứ?
Angelina đang thoa thảo dược đột nhiên hỏi.
- Hả? Sao cơ? Nàng nói gì thế? Không có đâu! Tuyệt đối không có!
Locke điên cuồng lắc đầu, hắn làm sao dám thừa nhận, mà lại quả thực hắn cũng không hề có hứng thú với hai nữ nhân kia.
- Vậy thì tốt!
Angelina thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiếp tục thoa dược tề cho Locke.
Angelina nói chuyện với Locke thì như vậy, còn đối với hai nàng Diene và Bili lại hoàn toàn ngược lại.
- Hai người không cần quá cảm tạ gia hỏa đó đâu, các ngươi là bằng hữu của ta, hắn làm như vậy là đúng rồi.
- Lần sau có nguy hiểm gì cứ trốn ở sau lưng Locke, hắn có thể bảo hộ các ngươi.
- Locke da thô thịt dày, vết thương này thật sự không đáng để tâm. Mọi người cũng không cần quá lo lắng cho hắn.
...
Khi Angelina nói những lời này, Locke cũng có mặt, hắn chỉ có thể cố gắng nhịn cười, mà như thế càng làm cho mặt hắn đỏ bừng lên, khiến Bili và Diene càng thêm phần sợ hãi, cho rằng vết thương của hắn có thể đã chuyển nặng hơn.
Trên đường trở về, đoàn xe chọn một con đường rộng rãi và phồn hoa hơn con đường đi đến.
Trong đoàn xe có không ít người bị thương, Chris cùng Bob bị thương nhẹ ở tai, mấy nàng Ma pháp sư cũng bị trầy xước khắp người, còn Locke thôi khỏi nhắc tới.
Jokin lại rất mạnh mẽ, nàng cố chấp chịu đựng di chứng suy kiệt tinh thần và tác dụng phụ của việc sử dụng ma thuật vượt cấp, thậm chí còn nói chuyện và cười đùa với mấy người Locke thản nhiên như không có chuyện gì, hoàn toàn không thể nhìn ra nàng là thành viên trong đội bị thương nặng nhất chỉ xếp sau Locke.
- Tiểu trấn Marilyn!
Bob cưỡi ngựa giới thiệu với Locke bên cạnh mình.
Bọn họ đã rời khỏi tỉnh Lip được hai tuần rồi, các thương thế trên cơ thể Locke đã khôi phục phần nhiều, năng lực tự phục hồi mạnh mẽ do Kỵ sĩ thực tập trung cấp ban cho, khiến thể chất của Locke gần như ngang bằng với một Ma thú trung cấp.
- Tiểu trấn Marilyn tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng lại có lịch sử lâu đời.
Bob tựa hồ hiểu biết rất rộng, không biết mệt mỏi giới thiệu phong tục tập quán của trấn Marilyn cho Locke nghe.
Đánh giá từ quy mô của thị trấn Marilyn căn bản không thể gọi là thị trấn nhỏ, Locke cảm thấy gọi nó là thị trấn quả thực có chút coi thường nó quá.
Tiểu trấn Marilyn, với dân số thường trú là 30.000 người, bất kể là những con sông chằng chịt trong thị trấn, hay xe cộ qua lại, mật độ nhân khẩu dày đặc như này ấy vậy mà chỉ có thể được gọi là một thị trấn nhỏ.
Bên cạnh đó nơi đây còn có một giai thoại, chuyện kể rằng ở thị trấn Marilyn cách đây rất lâu, có một cô gái tên là Marilyn ngày đêm túc trực trước cửa thành để đợi chàng Kỵ sĩ đến cưới mình.
Đáng tiếc cô gái si tình không đợi được Kỵ sĩ của đời mình, cuối cùng vào một ngày nọ đã hóa đá.
Người ta nói rằng bức tượng đá màu xanh ở lối vào thị trấn chính là cô gái hóa thành.
Nhưng chỉ tiếc là ít người tin vào chuyện hoang đường ấy.
Cái sự tích vô cùng sáo rỗng về Kỵ sĩ đó khiến cho Locke hay nhóm mấy nàng Angelin đều không có hứng thú nghe, nhưng chính nhờ câu chuyện đó mà thị trấn này mới có tên và cho đến nay không hề thay đổi.
Tại thị trấn nhỏ Marilyn, mọi người mua sắm một số vật dụng sinh hoạt và lại tiếp tục lên đường.
Locke chưa bao giờ trải nghiệm cuộc sống du lịch kiểu này trước đây nên hắn là người năng động nhất trong nhóm, mỗi khi đến một nơi nào đó, hắn đều phải nếm thử các món ăn địa phương hoặc học hỏi điều gì đó mới.
Angelina, Jokin cùng đám người còn lại đều bị sự nhiệt tình của hắn làm cho vui lây, cũng muốn hòa chung chơi cùng với hắn.
Cho đến khi trở lại Princeton, hầu hết mọi ngóc ngách trong các cỗ xe đều căng phồng, chất đầy đủ các loại đồ.
Trong số đó, mấy nàng Ma pháp sư là mua nhiều thứ nhất.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận