Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 649: Nhân Loại Ở Vị Diện Này Thật Biết Hưởng Thụ

Chương 649: Nhân Loại Ở Vị Diện Này Thật Biết Hưởng Thụ
Việc Triệu Tranh kiên quyết từ chối, không những không khiến Locke tức giận mà còn có hảo cảm với hắn.
Bản thân Locke cũng có nữ nhân của mình, từ góc độ của một nam nhân, cho dù có mất đầu Locke cũng không thể làm những chuyện gây tổn thương cho Angelina và những nữ nhân khác.
- Được thôi, khi nào có thời gian ta sẽ đến Nga Mi Tông.
Locke nói.
Đạo thống truyền thừa của Nga Mi Tông và Mao Sơn hoàn toàn trái ngược nhau.
Truyền nữ không truyền nam, toàn bộ Nga Mi Tông được duy trì bởi khoảng chừng ba mươi nữ đạo sĩ, cũng vì có thể tinh tiến trong việc tu đạo mà giữ gìn cơ thể Nguyên Âm trong suốt cuộc đời, không ngờ rằng môn phái của họ lại lưu truyền loại phương pháp như song tu.
Loại phương pháp này ngoại trừ những nữ đạo sĩ phản bội tông môn như Vương Yến có thể tu luyện, để lại ở Nga Mi Tông cũng không có ai tu luyện được, chỉ để đó đóng bụi, Locke cảm thấy bản thân phải phát huy làm rạng danh phương pháp này.
Về khí huyết, về Nguyên Dương, có thể nói trên thế giới không có chủng tộc nào có thể sánh bằng những Kỵ Sĩ tu luyện Đấu Khí Công Pháp, Locke đã lo lắng về thể chất yếu đuối của Angelina và những nữ nhân khác trong một thời gian dài.
Nếu phương pháp song tu này đúng như mô tả trong tàng thư Đạo Điển thì chắc chắn Angelina và những nữ nhân khác có thể dựa vào sức mạnh Kỵ Sĩ của Locke để nâng thể chất của bọn họ tăng lên một cấp độ cao hơn.
Trong tất cả các nữ nhân, Locke đoán rằng người được lợi nhiều nhất chính là Christine.
Nha đầu này còn tu luyện thêm Đấu Khí, nếu có Locke làm Lô Đỉnh hỗ trợ nàng ấy, thăng tiến lên cấp một thì hơi quá đáng, nhưng có thể giúp nàng ấy đẩy nhanh tốc độ đột phá lên đến cấp độ Chuẩn Kỵ Sĩ.
Ở Mao Sơn gần hai tháng, những thứ hắn có thể đạt được đã đến cực điểm, sau khi chào hỏi lão Chu, Locke dự định trở về tỉnh Tấn.
Trước khi đi, đạo đồng của lão Chu, Trương Đồng bị lão Chu cưỡng ép đi cùng với Locke.
Lão già này là phát hiện ra vị tiền bối Trúc Cơ Kỳ Locke này tương đối dễ tính, cậy mình nhiều tuổi nài ép lôi kéo giao Trương Đồng cho Locke huấn luyện.
Trong số các đạo đồng, thực lực của Trương Đồng được coi là khá tốt, nhưng vì chưa đạt đến trình độ Luyện Khí nên cũng không có gì nổi bật.
Trong tính toán sâu xa của lão Chu, hắn cho rằng ở bên cạnh một vị tiền bối Trúc Cơ Kỳ, cho dù Trương Đồng chỉ đạt được những thứ chảy ra từ ngón tay của Locke cũng đủ để hắn đột phá giai đoạn hiện tại.
Nếu không phải lão Chu tự cảm thấy bản thân đã lớn tuổi, có chút xấu hổ, với lại đám đạo sĩ núi Mao Sơn không thể thiếu vị đại trưởng lão như hắn, nói không chừng bản thân lão Chu đã vui vẻ đi theo rồi.
Locke không để ý tới suy nghĩ nhỏ nhặt của lão Chu, hắn vốn định tặng Mao Sơn mấy viên Tinh Thạch Năng Lượng coi như thù lao cho việc bọn họ đã vô tư để hắn đọc điển tịch củ môn phái, lần này hắn đã tiết kiệm được.
Làm sao lão Chu lại biết được Locke có một loại Tinh Thạch Năng Lượng nghe cũng chưa từng nghe qua như vậy, trong hệ thống tu đạo, loại bảo vật có thể gia tăng tốc độ tu luyện này được gọi là Linh Thạch.
Trên trái đất đã hơn hai nghìn năm không xuất hiện mỏ Linh Thạch nào, phái Mao Sơn mới thành lập hơn nghìn năm, lão Chu thậm chí còn chưa từng nghe đến cái tên Linh Thạch.
Trong chuyến trở về lần này, Locke đã ngồi lên một chiếc máy bay là sản phẩm luyện kim đặc biệt của thế giới này.
Độ cao lúc bay thấp hơn so với Phù Không Thuyền, mà bên ngoài cũng không có Năng Lượng Hộ Thuẫn, cũng không được trang bị bất kỳ loại vũ khí nào, đây chỉ là một chiếc máy bay dân dụng.
Khi Locke xông vào một căn cứ quân sự ở tỉnh Tấn, đã từng thấy một chiếc trực thăng vũ trang, phía dưới thứ đó được treo hai đạn đạo, có vẻ giống như một súng phóng tên lữa cá nhân, có sức mạnh tương đương Hỏa Cầu Thuật của Ma Pháp học đồ trung cấp, Locke chưa đích thân trải nghiệm và không chắc chắn về uy lực thực sự của nó.
Trên máy bay rất nhàm chán, cảnh vật trên bầu trời Locke đã ngắm nhìn vô số lần, không có gì hấp dẫn cả, hắn dứt khoát nhắm mắt lại và nghỉ ngơi, Trương Đồng cũng như vậy, hắn luôn mong chờ khi nào đó Locke lại kéo hắn bay một lần nữa.
Trong lúc này, một tiếp viên hàng không dân dụng đã đến và hỏi hắn cần những dịch vụ gì.
Lần đầu tiên đi máy bay, cái gì cũng không biết, Locke quay đầu nhìn sang kế bên, Trương Đồng nói một cách tự nhiên.
- Cho hai ly nước trái cây, cảm ơn.
Sau một lúc nhìn chằm chằm nữ tiếp viên có hình dáng xinh đẹp, ánh mắt Locke đã không thể rời đi, nói chính xác là không thể rời khỏi cặp chân đó.
- Ta còn tưởng rằng tiền bối ngài yêu thích kiểu Loli nhỏ bé.
Trương Đồng ở bên cạnh nói đùa, hắn vẫn luôn cho rằng Mã Hiểu Hiểu và Locke có tình ý với nhau.
- Đó là cái gì?
Locke chỉ vào chân của nữ tiếp viên hàng không, nói chính xác là chỉ vào thứ mà nữ tiếp viên hàng không đang mang trên chân.
Trương Đồng quay lại nhìn.
- Là tất da, ngài chưa bao giờ thấy qua sao?
Tất da vẫn là một món đồ thời thượng ở Hoa Quốc ngày nay, hiếm khi được nhìn thấy trên đường phố và chỉ có nữ nhân ở một số thành thị phía Nam mới mang, các tỉnh nội địa phía bắc như tỉnh Tấn chưa từng xuất hiện, chẳng trách Locke đến Vị Diện này lâu như vậy mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Locke trầm mặc không nói gì, thật ra điều hắn đang suy nghĩ là, nếu như có thể trở về Tây Phương Tam Đảo, nhất định phải mang theo mấy đôi cho bọn người Angelina.
Với ý chí mạnh mẽ của một Kỵ Sĩ Cấp Một, Locke, người đã gần sáu năm không gần nữ sắc, vừa rồi lại gần như bị kích thích dục vọng bởi một đôi tất.
- Nhân loại của thế giới này thật là biết hưởng thụ.
Locke nhắm mắt lại không khỏi cảm thán một câu khiến Trương Đồng bối rối.
Thành Thượng Nguyên tỉnh Tấn, đã hai tháng Locke không về nhà, vừa bước vào cửa thì nhận được một món quà lớn.
Chỉ vào Mã Hiểu Hiểu đang ôm cái gối y như một con lười, nằm trên giường của mình, Locke hỏi Trương Linh.
- Có chuyện gì vậy?
Trương Linh lúng túng nói.
- Sau khi ngươi đi, Hiểu Hiểu thường xuyên tới đây thăm ta, đêm qua khi nàng ấy muốn về thì cũng đã muộn, nên ta giữ nàng ấy ở lại đây một đêm.
Nếu không phải Mã Hiểu Hiểu đang ngủ say, thỉnh thoảng lại làm động tác kẹp chân vào gối của hắn, Locke đã muốn trực tiếp xách nàng ấy lên.
Mặc dù đang tức giận nhưng Locke vẫn cảm nhận được hơn chục ánh mắt giám sát xung quanh nơi này, nhóm đặc chủng binh bảo vệ Mã Hiểu Hiểu kia, vẫn còn ở gần đây.
- Nấu cho ta chút đồ ăn đi, ta hơi đói.
Locke nói với Trương Linh.
Lúc trên máy bay chỉ lo ngắm nhìn đôi chân của nữ tiếp viên, bây giờ Locke có cảm giác rất đói, đến mức tưởng chừng có thể ăn cả một con bò.
- Được, ta đi ngay.
Trương Linh quấn tạp dề lên eo, đi vào bếp nấu cơm cho Locke.
Ngồi trên ghế sofa, Locke chợt nhớ đến cự nhân Hellfire Ai vẫn đang nghỉ ngơi trong túi Thứ Nguyên.
Sau khi bị cưỡng ép đi tới Vị Diện này, Ai đã đốt cháy hai phần ba lượng mỡ trong cơ thể và rơi vào tình trạng hôn mê sâu.
May mắn thay, điều mà cự nhân Hellfire không sợ nhất chính là bỏng, sau gần một năm nghỉ ngơi điều dưỡng, cơ thể Ai đã hồi phục được bảy tám phần.
Chỉ là vì dáng người Ai quá lớn nên tại Vị Diện này Locke chưa bao giờ triệu hồi nó.
Từ khi còn nhỏ đã sống trong cảnh bị giam cầm trong phòng thí nghiệm, khiến Ai hình thành nên tính cách nhẫn nhục chịu đựng.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận