Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 688: Thời Đại Tận Thế (14)

Chương 688: Thời Đại Tận Thế (14)
May mắn ngày đó Đổng Thanh phản ứng nhanh, vả lại bình thường vì lý do an toàn, luôn giấu một cây xà beng dài nhỏ trong tay áo, bất ngờ phản kháng lại mới không để cho Tiểu Nhã và Triệu Trân Trân bị ăn hiếp.
Hai tên khốn kiếp kia cuối cùng bị Đổng Thanh đánh gần chết, lần lượt phế đi một cánh tay và một chân.
Chặt đứt một tay và một chân, hai kẻ này còn có thể sống sót bao lâu ở tận thế, Đổng Thanh không thèm để ý tới.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được, không biết từ khi nào tính cách của hắn đã trở nên bạo lực hơn trước.
Tiểu Nhã vẫn luôn trong lòng hắn, ai muốn ăn hiếp Tiểu Nhã, Đổng Thanh sẽ liều mạng với người đó.
Ngoại trừ đám người sống rải rác kia ra, phía Tây khu nhà bọn họ còn có một đám người chen chúc nhau sưởi ấm.
Đổng Thanh không đi qua bên kia, hắn nghe kể lại từ mấy người sống rải rác kia, biết được hoàn cảnh bên kia không tốt lắm, nữ nhân, hài tử không có địa vị gì, có đôi khi bị buôn bán như hàng hóa.
Có Tiểu Nhã và tiểu cô nương Triệu Trân Trân được Đổng Thanh chăm sóc, đương nhiên không có khả năng đi nơi kia, bên đó là đưa dê vào miệng cọp.
Cố nén cảm giác đau nhói trên lưng, Đổng Thanh hơi khom người, từ chân tường quan sát tình hình xung quanh, chậm rãi di chuyển ra ngoài.
Năng lượng âm khiến cho rất nhiều nhân loại biến thành Hoạt Thi kinh khủng, cũng làm cho thể chất của rất nhiều nhân loại may mắn còn sống sót xuất hiện biến hóa.
Chí ít ở phương diện khôi phục, nhân loại sau tận thế vượt qua một nửa nhân loại trước tận thế.
Nếu không với vết thương nặng như vậy của Đổng Thanh, mới nghỉ ngơi ba ngày đã có thể xuống đất, đồng thời lại ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Đương nhiên, cũng có thể là do thể chất đặc thù của hắn...
Vì che đi mùi máu tươi tản ra từ vết thương trên người, Đổng Thanh dùng bùn đất bôi lên người một lượt qua trước, cho nên hiện tại cả cơ thể của hắn đen đi, cộng thêm ẩn giấu khí tức, trốn ở góc tường bất động hồi lâu, không chú ý thì thật sự không phát hiện ra có người sống sờ sờ.
Thói quen thăm dò nhìn thoáng qua phòng cách vách, ngoại trừ một xác chất nhân lại còn lại một nửa co quắp trên mặt đất ra, vẫn không có thứ gì.
- A Hoàng đi ra…
Đổng Thanh lẩm bẩm nói, nhà bọn hắn vẫn chưa từng xuất hiện tình trạng Hoạt Thi vây quanh, một phần nguyên nhân rất lớn là do khí tức biến dị thú nồng nặc của A Hoàng.
Động vật đều có ý thức lãnh địa rất mạnh, nơi xa thì không dám nói, nhưng Hoạt Thi chỉ cần tới gần năm mươi mét chung quanh khu nhà này đều sẽ bị A Hoàng giải quyết.
Xác chết kia là chủ nhân Lưu lão hán của A Hoàng, ngày đầu tiên tận thế xuất hiện thì lão hán đã chết rồi, nhưng A Hoàng vẫn không rời đi, mỗi ngày ngoại trừ ra ngoài săn mồi chính là trông coi xác chết này.
Không có A Hoàng ở sát vách trông coi, trong lòng Đổng Thanh cũng không yên lòng, hắn quyết định đi nhanh về nhanh, lấy đồ ăn đủ cho ba người ăn trong hai ngày thì lập tức trở về.
Đổng Thanh lo lắng, ngoại trừ uy hiếp đến từ Hoạt Thi chung quanh ra, còn đến từ đám người còn sống sót ở phía Tây kia.
Hắn từng được ‘người nhặt rác' nhiệt tình nhắc nhở, đám bãi than ở phía Tây kia đã để mắt tới bọn họ từ rất lâu.
'Người nhặt rác' là biệt danh do một nhóm người sống sót tìm kiếm vật tư trong đống đổ nát của thành phố Thượng Nguyên tự đặt cho chính bọn họ.
Không biết ai là người đầu tiên nhắc đến cái tên này, nhưng hiện tại nó đã được đại đa số những người sống sót công nhận.
Bản thân Đổng Thanh cũng là một người nhặt rác, không giống như những người nhặt rác khác, hắn vẫn còn phải chăm lo cho hai nữ nhân nữa.
Cuối cùng, nhìn sang phòng bên cạnh, ngoài xác chết ra còn có vài chiếc xương trắng bị cắn, Đổng Thanh cũng nhận ra một số chiếc xương trong đó là của nhân loại.
Là nhân loại, mà không là Hoạt Thi.
A Hoàng lâu vậy rồi mà không ra tay với bọn họ, Đổng Thanh suy đoán là do công lao của Tiểu Nhã, con chó này vẫn còn nhớ tình cũ.
Đổng Thanh không dám chắc A Hoàng ngày nào có thể nổi thú tính ăn sạch hết bọn họ hay không, nhưng hắn biết rõ lo lắng này là dư thừa.
Dù sao bọn họ cũng rất khó sống sót, được A Hoàng gián tiếp bảo vệ lâu như vậy, bị nó ăn cũng không có gì đáng trách.
Đổng Thanh quá mệt mỏi, có đôi khi hắn cũng nghĩ đến cái chết, nhưng mỗi lần như thế đều xuất hiện giọng nói và bóng dáng của Tiểu Nhã ở trong đầu, khiến Đổng Thanh có khát vọng sống tiếp.
Để hắn hết lần này đến lần khác kiên trì vượt qua gian nguy.
Vỗ lên mặt, Đổng Thanh để cho mình tỉnh táo lại chút, sau đó mở to mắt sáng người, khom lưng lặng lẽ chạy ra ngoài.
Chung quanh đây không có vật tư gì để tìm kiếm, những nơi có vật tư hầu như đều đã bị người sống sót ghé qua, những nơi chưa đến đều là nơi Đổng Thanh không dám đi.
Ví dụ, có một gia đình mà Đổng Thanh và những người sống sót khác không dám đi, bởi vì những tiếng gầm trầm thường xuyên phát ra từ bên trong là lời nhắc nhở công khai rằng chủ nhân bên trong không phải người dễ chọc.
“Đã hơn hai tháng mà vẫn chưa chết đói, chẳng lẽ Hoạt Thi không ăn gì cũng không chết sao?” Đổng Thanh từng suy nghĩ qua.
Nói đúng ra, Hoạt Thi là một loại sinh vật bất tử, bản chất của bọn chúng là thèm máu thịt, khi không thể bổ sung thức ăn, Hoạt Thi sẽ dựa vào nguyên tố ám hệ và tử linh hệ yếu ớt trong không khí để duy trì sự sống.
Muốn để một sinh vật tử linh hệ chết đói, thời gian phải dùng đơn vị ‘năm’ để tính toán.
Trước ngày tận thế, khu vực bị phá dỡ có rất nhiều nhà nhưng lại rất ít người sinh sống, hầu hết đều đã chuyển đi nơi khác.
Điều này khiến nơi đây trở thành nơi có số lượng Hoạt Thi ít nhất trong toàn thành phố Thượng Nguyên sau khi bị cơn bão năng lượng phụ quét qua.
Không có kẻ đần nào có thể sống sót sau thảm họa, trong hai tháng qua, những người sống sót lần lượt chuyển đến đây, dù sao cũng có đủ phòng, tìm được một căn nhà trống không có chủ cũng quá dễ dàng.
Có nhà trống không có nghĩa là có nhiều vật tư, nhiều ngôi nhà thực chất chỉ là 'nhà trống', chỉ còn lại lớp bụi trên sàn xi măng. Vì vậy, muốn tồn tại còn phải ra ngoài tìm kiếm.
Nơi mà Đổng Thanh sẽ đến lần này là đường Thắng Lợi nằm giữa khu Sát Thiên và phía nam khu Hòa Bình.
Đó là nơi giao nhau của hai thành khu, số lượng Hoạt Thi ít hơn khu Hòa Bình và khu Sát Thiên, nằm trong phạm vi Đổng Thanh có thể ứng phó được.
Đáng lẽ phải có một cửa hàng nhỏ ẩn mình trong khu dân cư trên con đường đó mà chưa bị phát hiện, lần trước Đông Thanh đã lấy bánh mì ở đó.
Điều duy nhất hắn lo lắng là cửa hàng nhỏ nằm cạnh cổng một khu dân cư, Đổng Thanh phải cẩn thận, nếu dụ Hoạt Thi ra khỏi khu dân cư, có chín cái mạng cũng không đủ để hắn trốn thoát.
Rón rén đi ra ngõ nhỏ, Đổng Thanh đi thẳng về phía Nam.
Trong lúc đó vừa đi vừa nghỉ, hắn đây là vì né tránh nguy hiểm.
Ví dụ, trước mặt có một Hoạt Thi to lớn đang cắm cúi ăn ở giữa ngã tư, chỉ còn lại một nửa cơ thể bên dưới, không biết người sống sót tội nghiệp nào đã vào bụng nó nữa.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận