Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 628: Lẻn Vào Căn Cứ Quân Sự

Chương 628: Lẻn Vào Căn Cứ Quân Sự
Locke hỏi. Trương Linh rất lâu mới về nhà một lần và cũng không để ý tới động tĩnh của đạo đồng kia nên nàng không biết việc năm ngoái đạo đồng kia chỉ đến Trương thôn một lần cũng là bình thường.
Trưởng thôn gãi đầu, nhe hàm răng ố vàng nói.
- Hình như ta nghe hắn nói tốc độ công nghiệp hóa của quốc gia nào đó tăng nhanh làm ô nhiễm nguyên khí của khu vực này.
Trưởng thôn vấp váp nói lại nguyên bản lời của đạo đồng kia bởi hắn còn không biết công nghiệp hóa là cái gì.
- Nếu như đạo đồng kia tới thì liên lạc với ta.
Locke viết một dãy số điện thoại đưa cho trưởng thôn, đây là phương thức liên lạc ở vị diện này, nó sử dụng còn tiện lợi hơn cả thủy tinh cầu của Tháp Thánh.
- Được rồi được rồi, đầu thôn có một chiếc điện thoại, chờ Trương đại tiên tới ta sẽ gọi cho ngươi.
Trưởng thôn cười toe toét nói.
- Ừ, cầm lấy hai ngàn tệ này, ngươi có thể mua thêm hai cái máy kéo cho thôn.
Locke lại đưa cho trưởng thôn một xấp tiền.
Nhờ người làm việc thì cần phải cho hắn lợi ích nào đó, Locke đưa cho trưởng thôn hai ngàn tệ là để trưởng thôn nhanh chóng thông báo cho hắn lúc đạo đồng kia tới.
- Cảm ơn, cảm ơn cô gia!
Trưởng thôn cúi đầu khom lưng nói.
Sau khi tạm biệt người trong thôn, Locke và Trương Linh lên xe trở về thành Thượng Nguyên.
Trong mấy chục ngày nghỉ hè này đã xảy ra một câu chuyện khiến người Trương thôn bàn tán say sưa.
Vào giữa tháng, nghĩa phụ của Trương Linh – vị bếp trưởng nhà ăn của một trường trung học nào đó ở thành Thượng Nguyên đã đến nhà Trương Linh cầu hôn cho quản sự Trương mập mạp ở nhà ăn Đại học Thượng Nguyên.
Nếu như không có Locke thì người Trương gia nhất định sẽ nồng nhiệt chào đón vị đại sư phó này.
Nhưng khi vị đại sư phó này vừa đi đến cửa thôn thì đã nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen vừa rời đi từ Trương gia, sau khi hỏi thăm tình hình thì hắn liền quay người rời đi.
Gia cảnh đồ đệ kia của hắn khá tốt nhưng dù tốt thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng lái Mercedes-Benz.
Lão sư phó cũng không cảm thấy đáng tiếc cho đồ đệ mình vì dù gì Trương Linh cũng là nghĩa nữ của hắn, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt nên hắn chỉ không ngừng cảm thán rằng cuối cùng Trương Linh cũng có một cuộc sống tốt đẹp.
Mấy tháng này Trương Linh có cuộc sống đẹp tựa một giấc mơ, đặc biệt là trong một tháng nghỉ hè trở về thôn làng kia khiến tâm hồn nàng luôn lơ lửng như trên mây.
Nhưng Trương Linh biết rõ đây chỉ là hư ảo bởi Locke và nàng là người của hai thế giới, nàng không dám nói với phụ mẫu rằng nàng và Locke chỉ là bạn trai và bạn gái giả.
- Sau khi trở về thành phố Thượng Nguyên ngươi dự định làm gì? Học tiếp đại học à?
Trương Linh ngồi trên ghế lái phụ hỏi.
- Không, ta đã thu thập đủ những gì ta muốn biết, kế tiếp là thí nghiệm thực tế.
Locke không đâu vào đâu nói.
Trương Linh không biết Locke muốn thí nghiệm cái gì nên chỉ nói:
- Vậy thì cẩn thận.
Locke kỳ quái liếc nữ nhân này:
- Có lẽ vị diện này chỉ có tên lửa có định vị mới có thể uy tiếp được ta, ngươi yên tâm.
Trương Linh nghĩ thầm nam nhân này lại nói nhảm, “tên lửa có định vị” là cái gì, nàng không học lên cao nên trước giờ chỉ nghe nói trong thôn có thuốc nổ tự chế.
Chiếc xe Mercedes-Benz phóng nhanh trên đường lớn, kỹ thuật lái xe của Locke rất thành thạo nên hắn gần như đã dẫm ga đến mức tối đa, cũng may từ nhỏ Trương Linh đã làm việc nên thể chất của nàng khá tốt mới không bị tên ngốc này làm cho say xe.
“Hai năm sau, khi nam nhân này biến mất thì ta sẽ tìm một nơi không có ai và sống một mình.” Trương Linh nghĩ thầm khi nhìn Locke đang lái xe.
Nàng đã tích góp được mười mấy vạn từ Locke, số tiền này đủ để nàng sống cả đời ở một huyện thành nhỏ có mức tiêu phí thấp.
Nàng không dám đợi tương lai khi Locke rời đi sẽ nói tình hình thực tế cho gia đình, chẳng lẽ nói hai người đã ly hôn sao, như vậy Trương lão hán nhất định sẽ tức chết.
Về phần tại sao nàng có thể đoán được Locke sẽ rời đi và còn đoán được là hai năm sau thì tất cả đều nhờ vào cái gọi là trực giác thần kỳ của nữ nhân.
Sau khi trở lại thành phố Thượng Nguyên, Locke không đến trường học nữa mà Trương Linh cũng nghỉ việc ở Đại học Thượng Nguyên và trở thành bảo mẫu toàn thời gian cho Locke.
Ngày này, Locke lặng lẽ rời khỏi thành Thượng Nguyên và trước khi rời đi chỉ nói với Trương Linh:
- Ta sẽ ra ngoài vài ngày, ít thì hai ngày còn nhiều thì bốn ngày ta nhất định sẽ trở về.
Điều duy nhất Trương Linh có thể làm chính là yên lặng chuẩn bị lương khô bốn ngày cho Locke.
Sau khi rời khỏi thành Thượng Nguyên, Locke đi thẳng đến quân khu gần nhất của thành phố thủ phủ này, hắn muốn xem lực lượng cấp cao của vị diện này rốt cuộc là đạt đến cấp độ nào.
Lí do khiến hắn tự tin đến mức dám một mình đột nhập vào khu vực quân sự cấm đại diện cho sức chiến đấu cấp cao của vị diện này là vì một tuần trước hắn đã khôi phục Kỵ Sĩ cấp một.
Là một Kỵ Sĩ Cuồng Phong cấp một, dù Ma Hóa Khải Giáp của Locke đã hoàn toàn bị phá hủy nhưng hắn có thể cảm nhận được sức mạnh tổng thể của mình không kém hơn lúc trước khi có Ma Hóa Khải Giáp là bao.
Trước khi vào một quân doanh nào đó, việc đầu tiên Locke làm là thay đổi cơ mặt và hình dạng, hắn rút ngắn cột sống và xương đi hai thốn biến thành một người đàn ông trung niên cao khoảng 1,75m.
Sau khi lén tấn công lính gác đang làm nhiệm vụ bên ngoài tòa quân doanh này thì Locke mặc quần áo của hắn rồi lẻn vào trong quân doanh.
Trong hai ngày ở trong quân doanh này hắn cảm thấy không có gì khác với trước đó, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ yên tĩnh.
Cho đến một thời điểm nào đó vào đêm thứ hai, có một tiếng “bùm” rất lớn vang lên và quân doanh bốc cháy ngùn ngụt.
- Có gián điệp! Nhanh bắt hắn lại!
- Yêu cầu hỗ trợ trên không từ sân bay gần đó!
- Cái quái gì vậy, siêu nhân sao?!
- Mau lôi xe tăng trong nhà kho ra.
- Đoàn trưởng đâu? Có ai thấy đoàn trưởng không?
- ...
Quân doanh rơi vào một mớ hỗn loạn.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trên bầu trời xuất hiện ba ngọn lửa liên tiếp, ngọn lửa nổ tung chiếu sáng hoàn toàn quân doanh, một số binh sĩ tinh mắt có thể nhìn thấy một bóng người màu đen trong ánh lửa.
“Chát!” Những binh lính này tự tát vào mặt mình một cái để tỉnh táo, bọn họ cũng không phải trẻ lên ba, làm sao có thể có người vừa biết bay vừa có thể chống lại một bệ phóng tên lửa?
“Bíp! Bíp! Bíp!” Tiếng còi báo động trong quân doanh vang lên, tất cả binh lính nghe được tiếng vang này lập tức tìm kiếm hầm trú ẩn gần nhất.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận