Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 686: Thời Đại Tận Thế (12)

Chương 686: Thời Đại Tận Thế (12)
Cũng chỉ có lúc ba người bọn họ ngồi ăn cơm chúng với nhau thế này, tiểu nha đầu mới có thể không còn giữ miệng nữa.
Ăn tiếp một miếng lạp xưởng, Locke nói với Trương Linh.
- Ngươi có thể đưa muội muội của ngươi đến chỗ Trương Đồng bên kia đi học, ta thấy muội muội ngươi hình như có tư chất tu luyện.
Ánh mắt Trương Linh sáng lên, kích động hỏi.
- Thật sao?
- Ừm, chẳng qua tư chất chỉ được xem như là bình thường.
Locke gật đầu nói.
Hệ thống tu đạo của vị diện này cực kỳ coi trọng tư chất Luyện Khí, mức độ khắc nghiệt gần ngang ngửa với việc sàng lọc Ma Pháp học đồ ở vị diện Vu Sư.
- Để nàng học tập chút đạo thuật, cũng có thể nhiều thêm chút bản lĩnh sinh tồn ở thế đạo này.
Trương Linh nhỏ giọng nói.
Việc này đã định, không cần Locke ra mặt, mặt mũi của Trương Linh cũng đủ để Trương Đồng nhận đồ đệ này.
Đáng tiếc nhân loại bản địa vị diện này không cùng một loại sinh vật với vị diện Vu Sư, nói đúng ra thì tất cả mọi người là sinh vật “hình người”, chỉ là bề ngoài giống mà thôi, nội tại lại khác nhau rất lớn.
Ví dụ như nhân loại bình thường ở vị diện Vu Sư, cột sống của bọn họ được cấu thành từ ba mươi hai đốt xương, mà nhân loại ở vị diện Trái Đất lại được cấu thành từ ba mươi ba đốt xương.
Nhân loại vị diện Vu Sư có phần xương to và rắn chắc, mà nhân loại vị diện Trái Đất có phần xương mảnh dẻ và chặt chẽ.
Đây chỉ là một trong số những điểm khác nhau, khác biệt nhiều hơn thể hiện ở các phương diện kinh mạch, cấu tạo máu thịt, nội tạng.
Đây là những gì Locke đã phát hiện sau khi lần đầu đến vị diện này.
Nếu không, Locke cũng muốn trực tiếp dạy cho đám người Trương Linh đấu khí Hùng Ưng để bảo mệnh. Công pháp tu luyện đấu khí của các Kỵ Sĩ có yêu cầu thấp hơn, người bình thường cũng có tư chất học tập.
Sau khi ăn no ở chỗ Trương Linh xong, Locke ngẫm nghĩ, để lại một bình dược tề tăng thể chất cấp thấp rồi mới đứng dậy rời đi.
- Đừng chỉ để cho mỗi muội muội của ngươi dùng, thân thể nàng vẫn chưa phát triển hoàn thiện để chịu đựng quá nhiều dược lực, đây chủ yếu là cho ngươi.
Trước khi đi, Locke đã quá quen với tính cách của Trương Linh mà không quên nhắc nhở.
Thể chất của Trương Linh không thích hợp tu đạo, cũng không có cách nào tu luyện đấu khí, Locke chỉ có thể sử dụng loại biện pháp này đề cao thể chất của nàng, để nàng nhiều có chút ít năng lực phòng vệ.
Một tuần cuối cùng, Locke cũng không thể sống yên ổn, Mã Tư lệnh có vẻ muốn ép kiệt giá trị cuối cùng của hắn. Hôm nay hắn dẫn một đội đến một công ty thực phẩm cách Vũ Hương khoảng ba mươi cây số.
Cửa ải cuối năm đã qua, hiện tại là trung tuần tháng hai, tỉnh Tấn nằm ở phía Bắc của Hoa Quốc, nơi này vẫn còn khá lạnh, dân số của Vũ Hương càng ngày càng nhiều, tương ứng lương thực tiêu hao cũng càng ngày càng nhiều, nhất định phải đoạt được công ty thực phẩm kia thì Mã Tư lệnh mới dám bảo đảm trong vòng ba tháng tới không xảy ra tình trạng chết đói.
Chất lượng của vũ khí đội ngũ này giảm xuống trên diện rộng so với hai tháng trước, mỗi người chỉ có hai băng đạn, xe tăng chỉ có ba chiếc, xe bọc thép năm chiếc.
Không riêng lương thực phải cân nhắc, cả vũ khí đạn dược cạn kiệt đều cần Mã Tư lệnh và đoàn cố vấn của hắn cố vấn phải bận tâm đến.
Trên thực tế, thứ còn thiếu hơn cả chính là dầu, cả xe tăng và xe bọc thép đều cần dầu, Mã tư lệnh đã nhiều lần ám chỉ Locke, nhờ hắn giúp lấy một ít dầu.
Locke cũng không phải thánh nhân, làm sao có thể tận tâm tận lực vì đám nhân loại bản địa này được, hiện tại cơ bản chỉ có mấy ngày này hắn mới đồng ý giúp Mã Tư lệnh một chuyện.
Để báo đáp lại, Mã Tư lệnh dường như dùng hết gốc rễ của căn cứ quân sự tỉnh Tấn để cho Locke tiêu pha, ngay cả căn cứ quân sự tỉnh Ký bên cạnh còn bị dùng sang…
Bây giờ trong nhẫn không gian của Locke có bảy chiếc tên lửa xuyên lục địa, ba quả bom nguyên tử... Hắn càng muốn bom khí hydro hơn, nhưng thứ này không có ở căn cứ quân sự tỉnh Tấn, Mã Tư lệnh từng mơ hồ nói cho hắn biết, để hắn đi tỉnh lớn nào đó ở Tây Bắc Hoa Quốc xem thử.
Mã Tư lệnh đã nói như thế rồi, Locke cũng phải trả lời lại, mỗi lần Mã Tư lệnh giao cho nhiệm vụ, hắn hoàn thành rất xuất sắc.
Locke mặc áo giáp da kỳ nhông Hỏa Sơn đỏ rực trên người, đứng trên xe tăng.
- Công ty thực phẩm kia còn xa không?
Chung quanh đầy mảnh vỡ tứ chi của Hoạt Thi.
Đoàn trưởng đã nhìn quen cảnh tượng trước mắt, nuốt ngụm nước bọt, nhìn vào bản đồ nói.
- Còn năm cây số, công ty thực phẩm kia nằm trên đường quốc lộ bên ngoài huyện thành.
Ý của Mã Tư lệnh là Locke phối hợp mấy vũ khí hạng nặng như xe tăng, xe bọc thép ngăn cản tập kích của Hoạt Thi và thú biến dị, để các binh sĩ còn lại tranh thủ nửa tiếng vận chuyển lương thực.
Sau khi lấy được lương thực thì đi ngay, không động đến Hoạt Thi của huyện thành này.
- Được, đi thôi!
Locke nhảy xuống xe tăng, dẫn đầu tiến lên.
Cự nhân Hellfire bị Mã Tư lệnh kịch liệt khuyến nghị để lại quân doanh Vũ Hương để phòng bất trắc, nhiệm vụ lần này cần một mình Locke đảm đương.
------------------------------
Ở thành Thượng Nguyên, lầu ba khu chung cư phá dỡ nào đó, Đổng Thanh mới vừa từ thoát khỏi đuổi bắt của ba Hoạt Thi, nện bước chân nặng nề, trốn về ổ nhỏ của bản thân.
"Ầm ầm! Ầm!" Một lát sau, tiếng đập cửa đều đặn vang lên, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, lộ ra hai nữ tử bẩn như mèo nhỏ bên trong.
Đổng Thanh muốn nói gì đó nhưng vừa mở to miệng, mắt tối sầm lại, hoàn toàn rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Nhã và tiểu nha đầu Triệu Trân Trân phản ứng lại, lập tức luống cuống tay chân dìu Đổng Thanh trở về trong phòng.
"Ầm!" Đây là tiếng cửa chống trộm đóng lại.
Đổng Thanh mơ màng tỉnh lại một lúc, nhìn trần nhà quen thuộc, hồi lâu sau mới nhớ đã trốn về nhà của mình.
Muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng cánh tay vừa chạm bên giường, một cảm giác đau đớn xé rách tim gan kích thích thần kinh của Đổng Thanh.
"Hít!" Đổng Thanh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại, ngay vị trí bả vai của hắn, có một vết cắt to lớn kéo dài từ bả vai đến eo của hắn.
Vết thương chỉ được băng vải sạch sẽ băng bó đơn giản, nhưng động tác vừa rồi của hắn, hiển nhiên đã động đến vết thương khổng lồ này, dòng máu đỏ sẫm chảy từ vết thương rỉ ra khỏi băng vải.
Bên này động tĩnh vừa tỉnh dậy của Đổng Thanh, Tiểu Nhã nghe thấy bèn đẩy cửa đi vào.
- Thế nào? Còn đau không?
Tiểu Nhã cầm khăn nóng trên tay, nàng đi tới cố gắng đỡ Đổng Thanh dậy, để hắn ngồi dựa lưng vào đầu giường, sau đó dùng khăn nóng cẩn thận lau sạch mồ hôi ứa ra trên trán của Đổng Thanh.
- Vẫn ổn.
Sắc mặt của Đổng Thanh trắng bệch vì kích thích mãnh liệt, hắn nói như vậy chỉ là để Tiểu Nhã yên tâm mà thôi.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
Cuối cùng Đổng Thanh cũng ổn định từ cơn đau, quay sang hỏi.
- Hai ngày.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận