Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 198: Chém Giết

Chương 198: Chém Giết
Bọn họ biết rõ cái việc “kinh doanh” mà thanh niên đang ám chỉ là chuyện gì, đó chính là một cuộc trao đổi người, hay nói cách khác là buôn bán người mà gã đại hán kia chung tay làm ăn cùng vài huynh đệ cũ của mình.
Ở nơi Kogmore nghèo nàn như thế này thực sự không có gì quý giá, tài nguyên duy nhất có thể nhìn thấy luôn được là nhân khẩu.
Chỉ là một thôn trang đổ nát, ấy vậy mà có nguyên một đội dân quân gồm 100 người, bọn hắn đã phải phí rất nhiều sức, thậm chí còn cử thêm hơn mười huynh đệ mới có thể khuất phục hoàn toàn thôn trang đó.
Thôn trang Kogmore có gần một nghìn thôn dân, cho dù chỉ bán một phần mười cũng đủ kiếm được một món tiền, mà lại cũng ít nguy hiểm, so với việc cướp đoàn xe của quý tộc thì đỡ tốn kém hơn nhiều.
- Còn chưa thương lượng xong, cái tên Bạch Lang kia muốn ăn một mình!
Đại hán nói rồi nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, hung ác nói.
- Hay là chúng ta cũng xử hắn luôn đi?
Các khớp ngón tay của thanh niên khẽ nhúc nhích, chỉ cần nhìn ngón tay thon dài của hắn có thể phán đoán đây là một tên cao thủ chuyên chơi dao, hơn nữa vũ khí hắn dùng là một con dao nhỏ giống như ám khí.
Gã thanh niên này có hai sở thích lớn trong đời, chính là chơi phụ nữ và giết người, hắn vô cùng thích nhìn người khác chết dần chết mòn trong sợ hãi.
Thanh niên vừa cất lời đã khiến những tên trộm xung quanh cũng ngứa ngáy chân tay theo, tuy rằng bọn hắn không hiểu vì sao ông chủ đột nhiên muốn bắt đầu kinh doanh, nhưng giết người là công việc của chúng. Sau khi vô tình có được công pháp tu luyện đấu khí, bọn hắn bỗng cảm thấy rằng mình và những con người bình thường không đứng chung một thế giới, nhóm đạo tặc tự cho mình cái quyền sống cao hơn để rồi đi làm những chuyện thất đức.
Dựa vào thực lực mạnh mẽ mà ngày càng bành trướng, gặp chuyện không vui liền chém giết cho đã tay, lâu dần đã trở thành quy tắc ứng xử của đám người này.
- Không được!
Đại hán không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, Bạch Lang tốt xấu gì vẫn là Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, hơn nữa thủ hạ dưới trướng cũng có một đám huynh đệ, cứ cho là bọn người thổ phỉ có thực lực cường hãn, cũng vẫn chỉ là cường long bất áp địa đầu xà. (1)
- Hai ngày nữa ta đi tìm hắn thương thảo thêm lần nữa!
Đại hán không kiên nhẫn nói, hắn đã định từ bỏ một phần lợi nhuận, dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại hình buôn bán người này, cho nên mới coi như là trải nghiệm lần đầu để lấy kinh nghiệm về sau.
Tên thủ lĩnh dù không được ăn học nhiều, nhưng bởi vì từ rất sớm đã phải ra ngoài trải đời, nên các loại kiến thức học được cũng không ít.
Thấy đại hán không muốn nói nhiều, những người khác bèn bỏ qua đề tài này, sau đó tiếp tục đánh bài.
Lúc này, bỗng một thanh âm từ ngoài phòng truyền đến, xuyên qua bức tường ngăn cách, tựa hồ như đang ở ngay bên cạnh nói vào tai những người này.
- Đạo tặc Kogmore?
Chỉ nghe qua giọng nói có thể phán đoán người này hẳn còn rất trẻ.
- Là kẻ nào!
Đại hán cùng thanh niên kia lập tức đứng lên, hai người đều cảm thấy lạnh sống lưng, đối phương chắc hẳn là cao thủ.
“Soạt!”
Nhóm đạo tặc còn lại trong phòng cũng lần lượt rút vũ khí ra.
- Hừ, đúng là các ngươi rồi, vậy thì tạm biệt nhé!
Nhóm đạo tặc còn đang thắc mắc tại sao địch nhân giấu mặt lại nói lời từ biệt nhanh đến thế, bỗng một quả cầu lửa màu cam từ trên trời giáng xuống.
...
Xung quanh ngôi nhà bỗng chốc tối om, phần lớn đều có dấu hiệu bị cháy xém, vài thanh kiếm rải rác tùy ý ném trên mặt đất, chủ nhân của chúng tay vẫn đang nắm chặt chuôi kiếm, chỉ có điều không biết các bộ phận khác trên cơ thể của bọn hắn đã văng đi đằng nào.
“Ộc!”
Angelina một tay bám lấy thân cây, liên tục nôn thốc nôn tháo.
- Ôi chao, chẳng qua chỉ là mấy chục cái đầu người thôi mà.
Locke đảo mắt nhìn lấy Angelina đang điên cuồng nôn mửa, bất đắc dĩ nói.
Phía bên kia, con Hạt Long đang rất khoái trí ngấu nghiến một đống thịt nướng, thịt nó ăn hôm nay mặc dù không giống trước đây, nhưng thịt mềm hơn, mùi vị cũng thơm ngon nữa, nếu sau này có sự lựa chọn, nó thích ăn loại thịt này hơn.
Angelina vừa mới nôn một lượt, trong lòng cảm nhận được niềm thích thú vui sướng của Ma sủng bèn quay đầu lại nhìn một cái, ngay sau đó lại tiếp tục nôn mửa, lần này thậm chí còn muốn nôn ra cả mật.
Nhóm đạo tặc Kogmore này giải quyết rất dễ dàng, dễ hơn nhiều so với tưởng tượng. Locke nghĩ ra một kế, đó chính là dùng Hỏa Cầu Thuật cuối cùng của Ma pháp trượng, chỉ cần kích phát là đủ khiến tất cả những người trong phòng đều bị thổi bay ra ngoài. Trong đó hai gã Kỵ sĩ thực tập sơ cấp là thê thảm nhất, một tên bị mất nửa người chết ngay tại chỗ, còn tên kia thì bị đứt hai chân, sau đó hắn đã được Locke “tặng” cho một nhát kiếm chém đứt đầu.
Trận chiến thực sự giữa hai nhóm bắt đầu phát sinh sau lúc vụ nổ kết thúc, những tên thổ phỉ may mắn còn sống cảm thấy tình hình không ổn nên vắt chân lên cổ bỏ chạy, tuy nhiên đã bị Locke chặn hai phần ba, số ít còn lại do Angelina lo liệu.
Ma pháp học đồ sơ cấp như Angelina cũng học qua một ít ma pháp có tính sát thương tốt, trong đó bắt buộc có hỏa cầu, nhưng so với hỏa cầu của Jokin, tốc độ kích phát và uy lực của Angelina đều yếu hơn nàng ta một chút.
Thu dọn chiến trường xong, hai người mau chóng rời khỏi nơi này.
Bọn đạo tặc Kogmore đã bị quét sạch trong vòng chưa đầy hai giờ, nhiệm vụ đơn giản đến mức Angelina không thể tin nổi.
- Làm như vậy có thể giúp ngươi tăng thực lực sao?
Angelina ngồi trong xe ngựa hỏi.
- Ừm, thực ra thì lần này do ta đã đánh giá thấp, gã đại hán sống sót sau vụ nổ kia thực lực đã gần đạt tới Kỵ sĩ thực tập trung cấp rồi, cho nên ta mới quyết định sử dụng Ma pháp trượng vào phút chót.
Locke giải thích.
Quả thực như hắn nói, vốn dĩ chỉ là một Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, vậy mà dưới sự oanh tạc của ma pháp cao cấp cũng không chết tại chỗ, chỉ bị gãy hai cái chân, ngay tới Locke cũng phải thán phục năng lực chống đỡ đòn của hắn.
Locke cho rằng nếu không có áo giáp cứng cỏi cùng trang bị ma pháp, đổi lại để cho hắn dùng thân thể chống lại ma pháp cao cấp, tuyệt đối không thể sống được.
Angelina cũng nhớ lại gã đại hán khi nãy, nàng rất có ấn tượng với hắn. Tuy là bị gãy hai chân lại thêm phải chiến đấu với một Kỵ sĩ thực tập trung cấp như Locke, thế nhưng trước khi bị chặt đầu, hắn cũng vẫn cầm cự được khá lâu, nếu như được tu luyện tốt ở trong môi trường quân đội chắc chắc sẽ là một người rất cừ khôi.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Angelina cũng không muốn nhớ đến nữa, bởi vì đầu của đại nam nhân đó còn ở trong nhẫn không gian của nàng, làm cho Angelina cảm thấy lạnh sống lưng không thôi.
Sau khi Locke và Angelina rời đi, Diana và những người dân làng bị bắt khác đang trốn trong đống đổ nát mới dám lộ diện, họ chưa bao giờ nhìn thấy phép thuật chứ đừng nói đến sự tồn tại của Ma pháp sư, nhưng hôm nay, đó hẳn là điều mà họ sẽ không bao giờ quên và câu chuyện này chắc chắn sẽ được kể đi kể lại trong suốt phần đời của họ sau này.
Khi Locke và Angelina tiêu diệt nhóm đạo tặc, bọn họ vừa cố ý lại vô tình tránh xa nhóm nữ nhân vô tội, do đó phạm vi phép thuật không ảnh hưởng đến họ.
Diana là người cảm nhận rõ ràng nhất, bởi vì nàng là người gần nhất khi Locke giải phóng ma lực trong Ma pháp trượng, nàng cơ hồ đã chứng kiến cảnh tượng quả cầu lửa cực lớn, trong nháy mắt phá hủy cả căn phòng.
Toàn thân thôn nữ run rẩy, Diana tận mắt nhìn hai người bí ẩn rời đi sau khi giết sạch bọn trộm.
Diana rất ngưỡng mộ bọn họ có thể có thực lực chiến đấu mạnh tới như vậy.
Hành trình khi đến là một tháng và lúc về vẫn là một tháng.
Đế quốc Omor mọi thứ đều tốt, có mỗi chuyện lãnh thổ quá lớn, Locke bắt buộc phải ngồi xe ngựa trong một tháng mới có thể thực hiện một nhiệm vụ.
Bob đã mang đến con ngựa mà hắn ta đã hứa sẽ tặng cho Locke, nhưng Locke không cưỡi nó.
Cưỡi ngựa trong suốt một tháng, cho dù yên ngựa tốt như thế nào, Locke cũng sẽ không có hứng thú ngồi lên.
- Hai nhiệm vụ tới nàng không cần đi cùng đâu!
Locke hỏi dò.
Angelina suy nghĩ một chút bèn gật gật đầu, cũng không phải là bởi vì sợ máu, khả năng chịu đựng của Angelina tương đối tốt, trải qua cơn buồn nôn ban nãy, nàng đã cũng đã dần thích ứng cái với cái cảnh tượng máu me này.
Do nàng cũng có thí nghiệm cũng như các khóa học cần hoàn thành, luyện tập lấy kinh nghiệm của Ma pháp sư không giống với Kỵ sĩ, bọn họ muốn dành phần lớn thời gian ở trong phòng thí nghiệm của mình hơn, mỗi một hạng mục thí nghiệm được hoàn thành chính là con đường tăng lên thực lực nhanh nhất cho các Ma pháp sư.
...
(1)Rồng cũng khó thắng được rắn địa phương.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận