Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 770: Đen Tối

Chương 770: Đen Tối
Về phần Felix, hắn cũng không khá hơn là bao, dù sao hắn vẫn là một Thiên Kỵ Sĩ, chỉ là nhờ vào ngoại lực tạm thời đạt đến Bán Thần đỉnh phong, hiện tại đang trong giai đoạn suy yếu, sức mạnh còn lại có lẽ còn không mạnh bằng Jos.
Lúc này, chỉ còn có tên Azir là phiền phức nhất.
Nếu Ba Đa Lạp Thú vẫn còn ở đây và hỗ trợ Chiến Đấu Bạo Long Thú cầm chân Azir một thời gian thì vẫn chưa biết được là ai thắng ai thua trong trận chiến rừng Cầu Vồng này.
Trong thâm tâm cực kỳ khinh bỉ Ba Đa Lạp Thú đã bỏ chạy trong trận chiến, Chiến Đấu Bạo Long Thú là một vị thủ lĩnh bộc lộ tài năng trong chiến đấu của gia tộc Bạo Long, đương nhiên sẽ đặt sinh mạng mình vào một kết thúc viên mãn trong trận chiến.
- Tới đi, để ta xem các ngươi, những kẻ đến từ Vị Diện khác còn có thủ đoạn gì!
Một bộ phận pháo năng lượng trước ngực đã bị tan chảy, nhưng vẫn tạo ra những làn sóng Nguyên Tố mãnh liệt.
Chiến Đấu Bạo Long Thú nhảy lên, vẫy chiếc cánh kim loại bị gãy duy nhất còn lại của nó và lao về phía ba người bọn Jos.
- Liệt Dương Năng Lượng Pháo.
Ánh sáng nguyên tố lấp lánh trên khẩu pháo trước ngực Chiến Đấu Bạo Long Thú.
-------------------------------
“Đây là đâu?” Locke, người rơi vào trong một vùng đen tối, bối rối suy nghĩ.
Hắn vẫn nhớ mình là Locke, vẫn nhớ mình có các nàng Angelina, thậm chí còn nhớ những cảnh tượng đã xảy ra trong rừng Cầu Vồng.
Nhưng hắn không thể nhớ mình đã đến đây bằng cách nào.
Nhớ lại những ký ức cuối cùng một cách tỉ mỉ, hình như là kích hoạt Hộ Thuẫn Phụ Năng Lượng giúp cự nhân Hellfire Ai chống lại đòn tấn công của chùm sáng nguyên tố.
Locke không thể nhớ bất kỳ chi tiết nào từ sau đó nữa.
“Không lẽ, ta đã chết rồi?” Tim Locke chùng xuống.
Giống như mọi sinh vật sống, bản năng đã khắc sâu trong gen và huyết thống, mặc dù Locke thường nói: “đầu rơi xuống, không phải chỉ là để lại vết sẹo to bằng cái bát thôi sao”, nhưng thực ra hắn vẫn sợ chết.
“Thôi vậy, dù sao thì ta cũng đã sống đủ rồi.” Sau đó Locke lại nhớ lại trải nghiệm của hắn trong bốn mươi năm qua, có lúc thấp hèn, cũng có lúc đỉnh cao, có sự khó khăn gian khổ của người dân thường, cũng có sự cao quý và xa hoa của một Thân Vương, từng là sinh vật cấp thấp không thể làm chủ bản thân, cũng từng là Địa Kỵ Sĩ thống trị kẻ yếu.
Điều duy nhất khiến Locke cảm thấy có chút không nỡ khi rời đi, chính là những nữ nhân của hắn.
Trước đó là các nàng Angelina, Ria, Grace, bây giờ lại có thêm một Keira.
Trong bóng tối, Locke đắm chìm trong những ký ức về quá khứ tươi đẹp.
“Không đúng, theo lý luận của các Ma Pháp Sư, sinh mệnh sau khi chết, ánh sáng linh hồn sẽ biến mất và ánh sáng ý thức tiêu tán, tại sao ta vẫn còn ý thức?” Locke đột nhiên bừng tỉnh.
“Không lẽ, ta chưa chết à?” Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu Locke, một cảm giác hỗn loạn kèm theo cảm giác choáng váng kịch liệt hiện lên, một tia ánh sáng xuất hiện trước mắt Locke cùng lúc với cảm giác hỗn loạn.
Đó là một tia sáng trong đen tối.
Vươn tay phải ra, Locke sờ soạng về phía tia sáng kia.
- Tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi!
- Nhanh, để ta xem!
- Thế này mà cũng không chết, mạng lớn thật đấy!
- Ngươi không nhìn xem là ai đã đưa hắn đến đây? Đó chính là là vị đại nhân đó!
- ...
Âm thanh ồn ào vang lên bên tai Locke, những âm thanh đó khiến đầu hắn đau như búa bổ cũng khiến hắn tỉnh dậy nhanh hơn trong cơn hỗn loạn.
Trong mơ hồ, Locke phảng phất nhìn thấy một người quen thuộc, khí tức gần gũi như vậy khiến Locke cảm thấy vô cùng thoải mái, vô thức muốn lại gần.
Cuối cùng những âm thanh ồn ào đã lắng xuống, sự thay đổi kỳ lạ như vậy khiến Locke cau mày, đôi mắt đã khép lại hơn một tháng, cuối cùng lại lần nữa mở ra.
- Keira, Keira đại sư!
Locke kinh ngạc nói.
Điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn nữa là, hình như tay hắn đã đặt sai vị trí, tại sao nó lại đặt lên ngực đại sư Keira.
Hóa ra đây chính là tia sáng mà hắn đã chạm vào trong đen tối?
Hắn nhịn không được bóp vài cái, cảm giác vẫn như vậy, vẫn giống như đêm đó, Locke vẫn còn có chút mơ hồ, vẫn chưa nhận ra hành vi hiện tại của mình tồi tệ đến mức nào.
Nhìn một vòng xung quanh, những bệnh nhân bị thương như hắn đang nằm trên từng chiếc giường trắng, phần lớn là Kỵ Sĩ, có một số ít là Ma Pháp Sư.
Nhưng tất cả những người này, không trừ một ai đều mở to mắt nhìn về phía Locke.
Chính xác mà nói, là nhìn vào bàn tay hư kia của Locke.
Yên tĩnh, kiềm chế, và cũng lạ lùng.
- Ta nói này, ngươi định bóp đến khi nào?
Giọng điệu của Keira có chút lạnh lùng, đằng sau sự lạnh lùng đó dường như lại có chút kích động.
Rốt cuộc Locke đã tỉnh lại.
Đây là y viện dã chiến ở tiền tuyến trên chiến trường Địa Vực U Ám, đồng thời cũng là căn cứ tĩnh dưỡng gần chiến trường chính Kinh Cức Hoang Dã nhất.
Locke đặt lòng bàn tay lên trán hỏi, hắn nhận thấy cánh tay mình và hơn nửa người đều được quấn băng.
Cảm giác choáng váng trong đầu vẫn còn đọng lại, so với cảm giác mơ hồ do chóng mặt gây ra thì Locke càng muốn thoát khỏi sự xấu hổ do vừa đập vào ngực Keira.
Quả nhiên những lời này khiến khuôn mặt lạnh lùng của Keira có dấu hiệu dịu lại, nàng phức tạp liếc nhìn Locke rồi nói:
Bốn mươi hai ngày! Đã rất lâu rồi Locke không tĩnh dưỡng thời gian dài như vậy.
Locke cũng không vội hỏi về kết quả cuối cùng của trận chiến diễn ra trong rừng Cầu Vồng bởi dù sao Keira sớm muộn gì cũng sẽ nói với hắn, bây giờ ngoài muốn giải quyết cảm giác choáng váng trong đầu ra thì điều hắn muốn giải quyết nhất là lấp đầy dạ dày của mình.
"Ọc Ọc ~" Bụng hắn kêu lên khiến Locke đỏ bừng mặt, đúng là Địa Kỵ Sĩ có năng lực điều khiển cơ thể tuyệt đối nhưng hiện tại Locke đang chật vật đến mức còn không nâng nổi cánh tay lên thì lấy đâu ra sức lực để điều khiển cái khác.
Tuy đấu khí trong cơ thể trống rỗng nhưng năng lực nội thị mà các Kỵ Sĩ nắm giữ giúp Locke nhận thấy các cơ quan khác trong cơ thể hắn đều đang hồi phục theo hướng tốt nên hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bụng Locke kêu lên khiến Keira sững sờ rồi đi chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Sau khi bị ngắt lời liên tiếp như vậy thì Keira cũng không còn rứt bím tóc mà Locke nắm lấy lúc trước nữa.
Dù sao hai người họ đã cũng từng làm những việc thân mật hơn nên đây coi như sự đền bù cho Locke sau khi hắn liều mạng cứu sư huynh nàng khỏi vòng vây đi, Keira nghĩ thầm trong lòng.
Khi Keira đi lấy đồ ăn cho hắn, Locke đang chuẩn bị chợp mắt thì lại bị một số "bệnh nhân" trong phòng bệnh làm phiền.
Huynh đệ, trước đây ngươi ở đâu vậy? Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?
Ma Pháp Sư cấp hai của Tháp Thánh kia là ai? Thê tử của ngươi à?
Có thể cưới một vị Ma Pháp Sư làm thê tử, huynh đệ ngươi thật là may mắn!
Huynh đệ ngươi bị thương ở đâu vậy? Có cơ hội thì chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ đi.
...
Dịch: Alex
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận