Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 42: Quân Lệnh

Chương 42: Quân Lệnh
Hai người trong doanh trướng vẫn tranh cãi không dứt, nhưng cả hai hầu tước đều ngầm hiểu là không đề cập đến binh đoàn ba, binh đoàn này bao gồm tư quân quý tộc vừa và nhỏ cùng mạo hiểm giả lính đánh thuê tạo thành tổ hợp khá tạp, tác dụng chính là khi hỗn chiến nổ ra sẽ cùng nhau tiến lên, khắp nơi nhặt chỗ tốt.
Sau khi tranh luận cuối cùng cả hai đã đi đến thống nhất là, binh đoàn bộ binh một cử ra một đại đội, binh đoàn bộ binh hai phái một đại đội, binh đoàn kỵ binh sẽ gửi đi một nhóm. Về phần trước đó hai vị hầu tước đã lựa chọn binh đoàn bốn làm chủ lực công thành thì vẫn chưa bàn xong. Binh đoàn này mới lập nên cần rèn luyện thêm trong các trận thực chiến. Đương nhiên, lựa chọn cụ thể nên để đại đội nào đi là do hai vị hầu tước tự quyết định, sứ giả đã được phái về tổng bộ binh đoàn của quân đoàn Hùng Ưng để báo cáo với hoàng tử.
Hầu tước Sandrew lần này làm ra vẻ rất nhượng bộ, để hầu tước Mammon nợ một ân tình nhỏ, vì vậy hắn đã hào phóng giao quyền lựa chọn đại đội của binh đoàn bộ binh hai cho hầu tước Sandrew. Không giống như hầu tước Mammon, là quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng, người có uy tín lớn và vị trí then chốt trong quân đội và thậm chí là trong vương quốc, còn hầu tước Sandrew chỉ là người phụ trách binh đoàn kỵ binh, là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng. Hầu tước Sandrew vì để duy trì gia tộc thường thắng không suy, giống như các đại quý tộc khác, nên cũng nâng đỡ nhiều quý tộc vừa và nhỏ với tư cách là chư hầu của gia đình hắn.
Theo những gì hầu tước Mammon biết, một đại đội của binh đoàn hai sẽ trực thuộc hầu tước Sandrew, tin chắc hắn sẽ hiểu được phần hảo ý này.
(Quay trở lại chỗ Locke)
Vào chạng vạng tối, nhóm Locke cuối cùng cũng nhìn thấy quân doanh trước khi hoàng hôn đỏ rực buông xuống sơn cốc Als. Locke cưỡi trên chiến mã cảm khái không thôi, đây chính là binh đoàn hai của bọn hắn, toát lên dáng vẻ uy nghiêm của quân đoàn Hùng Ưng, các tòa lều trại màu xanh lá nối đuôi nhau tạo thành hình dòng nước dày đặc, tựa như một con hùng ưng quan sát đại địa, lộ ra móng vuốt sắc bén cùng sức mạnh đáng nể.
Locke trước đây cũng từng tham gia đại hội chiến của binh đoàn, nhưng hắn khi đó chỉ là tham gia với tư cách một binh sĩ tầm thường, tính mạng bị đe dọa, làm sao có cơ hội cảm khái được như bây giờ. Nếu để nói lên cảm tưởng khi đó của Locke, chính là nhiều binh sĩ đồng liêu như vậy chí ít đánh nhau sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Giống như Locke, Jelson, với tư cách là trung đội trưởng mới được thăng chức, lúc này cũng đang cảm thấy rất xúc động, hắn đang nói chuyện với Chris, Dahl để hỏi thêm về kiến thức liên quan tới tổng bộ binh đoàn và quân bộ. Giờ đây hắn cũng được coi là một sĩ quan cấp trung, không thể ngơ ngác giống binh sĩ cấp thấp, sớm hiểu biết hoàn cảnh và vị trí của mình, thì mới có khả năng đi xa hơn. Không giống với Locke được Yorkshire đại thúc và Karl dìu dắt, Jelson mặc dù chững chạc hơn, nhưng vẫn cứ phải tự thân nỗ lực.
Zoro thiếu gia mỗi lần nhìn thấy quân doanh lều trại liên miên, trong lòng luôn dâng trào lên một cảm giác anh hùng, giống như hắn sinh ra để trở thành tướng quân chỉ huy giỏi giang. Mặc dù thời gian nhập ngũ của hắn chưa lâu, nhưng hắn rất hài lòng với kiểu sinh hoạt ở trong quân ngũ. Điều này quả thực giống với những gì mà lãnh chúa Kedozi nghĩ, Zoro thiếu gia thích hợp ở lại trong quân đội hơn là những huynh đệ cùng cha khác mẹ ăn bám chờ chết hay người con trai thứ am hiểu kinh tế và giao tiếp, Zoro thích hợp ở trong quân đội nhất, lãnh địa Kedozi vẫn luôn thịnh hành võ phong, đây cũng là nguyên nhân mà lãnh chúa Kedozi có thể trổ hết tài năng trong chiến tranh, từ đó trở nên nổi bật giữa rất nhiều quý tộc vừa và nhỏ trong trận chiến giữa hai quốc gia, thậm chí thực lực có thể sánh ngang với tử tước hoặc thậm chí mạnh hơn. Giờ đây lãnh chúa Kedozi đã phải cân nhắc trong việc lựa chọn người thừa kế tương lai, đồng thời xem xét có nên trao quyền nặng hơn cho Zoro thiếu gia hay không.
- Các binh sĩ hãy cố gắng lên, tranh thủ đến kịp lúc bữa tối!
Trung đội trưởng Monte hô to một tiếng, tràn đầy khí thế, thanh âm truyền từ trước đến tận sau doanh trại, vị trung đội trưởng có thực lực kỵ sĩ thực tập sơ cấp này hẳn là đem đấu khí trân quý dùng để truyền lệnh.
Lúc này, lãnh chúa Kedozi đang rất thong thả cưỡi trên con mã chiến có huyết thống ưu tú của mình đi phía trước, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta khó đoán được lãnh chúa đang nghĩ gì.
“Lộc cộc! Lộc cộc!”
Xa xa khói bụi mù mịt, có người đang tới nơi này, có vẻ như là người của tổng bộ binh đoàn.
Một binh sĩ cưỡi ngựa lùn màu nâu đi thẳng đến chỗ lãnh chúa Kedozi đang dẫn đầu đội, loại ngựa này khá yếu và vóc dáng thấp hơn nên không thích hợp làm ngựa chiến, nhưng giá trị của loại ngựa này không kém hơn bao nhiêu so với ngựa chiến thuần chủng, nguyên nhân chủ yếu chính là ngựa lùn nhịn được nóng và chịu khát rất giỏi. Trong tất cả các loại ngựa, loại ngựa lùn này cứng cỏi, ngoan cường xếp hàng đầu, vì vậy nó được sử dụng rộng rãi trong quân đội, chuyên dùng cho binh sĩ truyền tin, chúng sống ở khu vực đồi núi, là “đặc sản” của liên minh Ligia.
Monte và những người xung quanh lãnh chúa tiến lên một bước, chặn đường của người lạ vừa đến, kỵ sĩ Will đang ở bên phải lãnh chúa không hề động đậy, mà chỉ nắm chặt bội kiếm bên hông mình, xem như cường giả có thực lực bằng hắn xông lên tấn công, hắn cũng tự tin rằng mình sẽ đỡ đòn được ngay lập tức và bảo vệ lãnh chúa an toàn.
Trái ngược với tình thế đó, lãnh chúa Kedozi lại nở một nụ cười, không quan tâm đến sự lo lắng của đám thủ hạ xung quanh mình, mà thoải mái cưỡi ngựa đi về phía trước. Hắn nhận ra tên lính này, bởi hắn đeo huy hiệu của binh đoàn kỵ binh thuộc quân đoàn Hùng Ưng.
Không giống với hầu tước Mammon, mặc dù hắn là quân đoàn trưởng, còn cần tự mình cân bằng lợi ích của các bên mới có thể chỉ huy được toàn bộ quân đoàn. Hầu tước Sandrew thì đã sớm đem binh đoàn kỵ binh chế tạo thành một chiếc thùng sắt, hầu như không tồn tại người có tâm tư khác. Có thể nói, hai vị hầu tước cùng là hầu tước, nhưng chức vị và đẳng cấp lại không giống nhau, nhưng thực lực của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu. Bởi nếu ở địa hình bằng phẳng, một hai binh đoàn bộ binh căn bản không thể chống lại sức chiến đấu của một binh đoàn kỵ binh.
Nếu bọn họ cách doanh trại gần như vậy, càng khó có khả năng xảy ra vấn đề gì, tên lính này hẳn là từ doanh trại đến, hơn nữa có khả năng mang theo lệnh của hầu tước.
Quả nhiên, mặc dù người lính bỗng nhiên bị mấy vị thủ hạ của lãnh chúa Kedozi nhắm làm mục tiêu, hắn đương nhiên biết rõ đây là sát khí, nhưng với tư cách là binh lính tinh nhuệ dưới trướng của hầu tước, nên không hề tỏ ra rụt rè hay lộ sự khiếp đảm, mà thẳng tắp eo xuống ngựa và chào hỏi theo nghi lễ của quý tộc đối với lãnh chúa Kedozi, sau đó mới lấy từ trong ngực ra chỉ thị viết tay của hầu tước. Đám người thô tục như Locke, Monte, hay Yorkshire làm sao mà biết cách chào quý tộc ra sao? Thậm chí khi báo cáo với trưởng quan, bọn hắn cũng chỉ đơn giản là khom nửa người. Người lính kia hẳn là đến từ tổng bộ binh đoàn, hoặc thậm chí là người của quân bộ. Binh sĩ này đã dùng hành động thực tế để chứng minh chính mình đối với đám người thô tục xung quanh.
Bọn người Monte thấy vậy cũng không hề tỏ ra bối rối mà bình tĩnh thu lại vũ khí, thu liễm khí thế.
Lãnh chúa Kedozi cầm chỉ thị viết tay lên xem, đây là một tờ giấy chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, trên tờ giấy chỉ có vẻn vẹn mấy chữ nhưng ở cuối tờ giấy lại có quân ấn của quân đoàn Hùng Ưng, quân ấn của binh đoàn kỵ binh và chữ ký của hầu tước Sandrew.
Lãnh chúa Kedozi ngẩng đầu hỏi binh sĩ:
- Hầu tước có lời gì muốn nhắn không?
Rõ ràng là lãnh chúa Kedozi đã biết nhiệm vụ của mình là gì, nhưng hắn tin chắc hầu tước hẳn là còn điều muốn nói với mình.
Binh sĩ bước tới phía trước, thì thầm vài lời với lãnh chúa Kedozi, sau khi lãnh chúa gật đầu, hắn bèn leo lên ngựa và quay trở lại doanh trại ở sơn cốc Als. Đương nhiên, trước đó lão quản gia ở bên trái lãnh chúa đã đưa cho người lính đưa tin một túi tiền không hề nhẹ. Người binh sĩ kia rõ ràng cũng biết rằng lãnh chúa là một hồng nhân dưới trướng hầu tước, là người một nhà, cho nên mới thản nhiên nhận lấy. Những binh sĩ truyền tin bình thường nào có đãi ngộ này, chỉ có lãnh chúa Kedozi rất biết đối nhân xử thế, luôn đem mọi chuyện làm hoàn mỹ.
Sau khi lãnh chúa Kedozi nhỏ giọng phân phó vài câu với Monte và Zoro thiếu gia bên cạnh, liền mang đội cận vệ gồm hơn 20 kỵ binh của mình tăng tốc chạy về phía sơn cốc Als. Hắn cần trực tiếp đi xin chỉ thị của hầu tước Sandrew.
Monte truyền lệnh cho binh sĩ đi về phía tây, xuất phát tới Bạch Linh sơn mạch. Zoro thiếu gia cũng chỉnh hợp trung đội kỵ binh. Kỵ sĩ Will vừa rời đi cùng với lãnh chúa Kedozi, hắn hiện là phó đội trưởng đội kỵ binh và cần phải tạm thời quản lý trung đội kỵ binh.
Các binh sĩ nghe mệnh lệnh xong liền có chút hoang mang, nhưng tuân lệnh đã ăn sâu vào xương tủy nên đều lựa chọn chấp hành, mấy vị trung đội trưởng còn lại cũng có chút không hiểu, lúc này đã sắp đến binh đoàn hai để hội họp, vậy mà giờ lại còn đi đâu? Có hai người đã đi hỏi Monte, xem vừa rồi lãnh chúa nói gì, nhưng trung đội trưởng Monte chỉ nghiêm mặt, không giải thích bất cứ điều gì với các chiến hữu của mình.
Locke cũng không hiểu liền đi tìm Zoro thiếu gia đại nhân, hắn hiện giờ là người của Zoro, nên hẳn là sẽ được thiếu gia cho biết chút ít tin tức.
- Đại nhân…
Locke đi đến bên cạnh Zoro thiếu gia, vừa mở miệng nói đã bị Zoro phất tay cắt ngang.
- Ta cũng không biết cụ thể là như thế nào, tóm lại, chúng ta có lẽ phải tiến vào Bạch Linh sơn mạch, thậm chí còn phải tiến sâu hơn vào Murphy sâm lâm.
Zoro thiếu gia nói.
- Chẳng nhẽ là đi men theo Bạch Linh sơn mạch, vòng qua thành Bimor, sau đó vây thành?
Đã tòng quân bốn năm nên Locke đương nhiên cũng hiểu được chút ít kiến thức quân sự cơ bản.
- Ai mà biết được.
Zoro thiếu gia huýt sáo, nhàn nhạt nói:
- Hai ngày nay có thể được yên ổn rồi, vào Bạch Linh sơn mạch không chừng có thịt rừng để ăn đấy!
- …
Locke không biết nên tiếp lời như thế nào. Hắn cũng không đặc biệt muốn ăn cái gọi là thịt rừng. Hai năm này hắn đã ăn không ít thịt, đối với việc ăn uống Locke không chút hứng thú. Locke vẫn luôn muốn đến tổng bộ binh đoàn để sử dụng “khoản tiền lớn” của mình đến chỗ hậu cần mượn nhờ quan hệ để mua một số loại thuốc hữu dụng. Tiền của hắn không thể để lộ ra ánh sáng, bởi vì đây có thể coi là lợi dụng thương đội của lãnh chúa, nếu lãnh chúa biết chuyện, ai biết ngài sẽ nghĩ như thế nào, cho nên tốt nhất là mau chóng tiêu nó đi, chỉ giữ lại một phần. Locke từ lâu đã tò mò về những vật phẩm thần kỳ mà Yorkshire đại thúc đã từng đề cập trong bộ phận hậu cần của binh đoàn, và thậm chí trong quân đoàn cũng có bộ phận hậu cần, nơi có đủ mọi “đồ” tốt nên Locke rất tò mò.
- Ngươi thậm chí còn có thể gặp sinh vật ma hóa.
Câu nói của Zoro thiếu gia như kéo Locke đang mơ màng tỉnh lại, hắn cũng muốn nhìn thấy sinh vật ma hóa, hắn muốn biết một con sinh vật như vậy có thể chống lại bao nhiêu binh nhì. Máu, thịt và lông của những sinh vật này cũng là những thứ tốt.
- Mặc dù Bạch Linh sơn mạch nằm ngoài rìa Murphy sâm lâm, nhưng cũng có thể sẽ có một số sinh vật ma hóa chạy đến, ta cũng đã lâu rồi chưa ăn thịt sinh vật ma hóa, thật muốn nếm lại lần nữa.
Zoro thiếu gia tiếp tục nói, hắn đã khá quen với Locke nên nói chuyện cũng thoải mái hơn, hai người rất hòa hợp.
Locke không có bối cảnh như Zoro thiếu gia, hắn thậm chí còn chưa từng thấy sinh vật ma hóa chứ đừng nói chi là ăn, nhưng tất nhiên việc ấy sẽ không khiến sự hiếu kỳ đối với sinh vật ma hóa trong lòng Locke giảm bớt.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận