Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 140: Về Nhà

Chương 140: Về Nhà
Thị trấn khai thác mỏ ngày hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Vào chập tối, một bữa tiệc lửa trại hoành tráng được tổ chức ở trung tâm thị trấn, mọi người đã không gặp người thân của mình trong nhiều năm, tất cả những người lính đều rũ bỏ biểu tình lạnh lùng, thờ ơ trên chiến trường, thay vào đó là khuôn mặt kích động, ôm chầm lấy thân nhân khóc ròng.
- Tiểu Locke trong nháy mắt đã trưởng thành như vậy.
Mary đại thẩm cười tươi nói, nhà của nàng ta ở ngay sát vách lão Locke.
Locke lúng túng gãi đầu, khi còn bé hắn thường xuyên chọc phá Mary đại thẩm, mà nàng ta tính nóng nảy nổi danh trong thôn, đâu có dễ chọc.
Hans cùng Hank lúc này cũng cách đó không xa, Hans đang nói chuyện phiếm cùng phụ thân, còn Hank và Kane tụ lại một chỗ không biết to nhỏ cái gì.
- Huynh xem, ta nói không sai chứ, tỷ tỷ của Locke đại ca là mỹ nhân, khắp thôn không ai sánh bằng!
Hank vỗ ngực, chỉ vào Ria cách đó không xa giới thiệu với Kane, cứ như là giới thiệu tỷ tỷ của mình vậy.
Ria lặng lẽ đứng một bên nhìn đệ đệ, thân hình nàng mảnh khảnh, dáng bộ yêu kiều của nàng tựa như một đóa thủy tiên mỹ lệ.
Bởi vì Kane không có nơi nương tựa, không có nhà để về nên lần này trở lại lãnh địa Kedozi, hắn bị hai huynh đệ tốt là Locke và Hans ép về cùng thị trấn khai thác mỏ với họ. Cùng là huynh đệ với nhau, Locke và Hans cũng muốn cho Kane cảm nhận được hơi ấm của gia đình, gia đình của bọn hắn cũng là gia đình của Kane.
Nhưng vào lúc này, gia hoả Kane còn chưa kịp cảm nhận được hơi ấm gia đình, hồn đã không biết bay đi đằng nào, mắt dính lấy Ria nhìn không chớp mắt.
Hank cũng chú ý tới Kane có chút khác lạ.
- Đại ca, không phải chứ, chưa gì đã thích đến thế rồi?
Hank làm việc dưới trướng Kane mấy tháng, lần đầu nhìn thấy Kane mặt nghệt ra như vậy, chính hắn cũng phải kinh ngạc gào lên.
- Câm miệng!
Kane bịt miệng Hank lại, kéo hắn sang một bên, cẩn thận hỏi thêm về Ria.
- Ria tỷ tỷ ấy mà, là một người phụ nữ rất có đức hạnh, vừa đẹp người lại đẹp nết, là cô nương kiều diễm nhất trong thôn của chúng ta.
Hank đại khái nói.
- Nữa đi, tỷ mỉ thêm cho ta nghe coi?
Kane nóng lòng hỏi dồn.
Hank phát hiện Kane vẻ mặt nghiêm túc không giống đùa giỡn, bèn đánh bài chuồn:
- Ôi đại ca của ta, huynh đi tìm Locke đại ca để biết thêm chi tiết nhé, huynh ấy nhất định là hiểu rõ tỷ tỷ của mình.
Hank nói rồi vội vàng rời đi, hắn và Kane dù sao cũng chỉ là quan hệ sư đồ, không thể thân như bằng hữu được.
Thực ra không phải hắn không muốn giúp Kane cung cấp tình báo, mà hắn biết cô nương hàng xóm xinh đẹp Ria đã liên tiếp từ chối lời cầu hôn của vô số gia đình, một là không muốn Kane lao vào chân tường, tự chuốc lấy khổ; hai là không muốn gây rắc rối cho Ria.
Hank nói rồi chạy mất, Kane chỉ có thể từ xa nhìn ngắm Ria, ngẩn ngơ nói:
- Locke đại ca cũng đâu có tuấn tú gì, sao tỷ tỷ lại có thể đẹp như vậy.
Kane cảm thán vạn phần.
Cũng may Locke không có nghe được những lời này, nếu không hắn nhất định sẽ ký đầu gã huynh đệ tồi.
Ở phía bên kia, Yorkshire đại thúc đang đứng cùng trấn trưởng lão Billy hàn huyên. Một người là quan chức lớn nhất trong thị trấn, còn người kia hiện tại là người có uy vọng cao nhất trong binh lính, sau khi chiến tranh kết thúc, sự hợp tác của hai người này sẽ là điều không thể thiếu trong thị trấn khai thác mỏ ở tương lai.
Còn Karl thì đang ở cùng thê tử, hai người họ nói chuyện tâm đầu ý hợp. Locke biết vợ chồng Karl đại thúc không có con, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt, trước khi nhập ngũ, Karl đại thúc là một thợ săn trong thị trấn, còn thê tử y chỉ là một người phụ nữ nông dân bình thường.
Việc Karl đại thúc bị mất một cánh tay trên chiến trường trước đó không được báo cáo về thị trấn, hắn làm vậy để tránh cho vợ biết được sẽ lo lắng, bây giờ người cũng đã trở về, muốn che giấu cũng không được. Nàng ta biết sự thật mắt ngấn lệ, nhưng không nói câu nào, chỉ là nắm chặt lấy tay áo trống không của phu quân.
Bữa tiệc lửa trại vào ban đêm rất sôi nổi. Mỗi hộ gia đình đều tự giác chia thức ăn của nhà để thưởng cho những người lính an toàn trở về sau khi chiến tranh kết thúc. Các binh sĩ cũng lấy ra nhiều loại đặc sản thu thập dọc trên đường về. Charlie có rất nhiều loại thực phẩm không giống với Faustain, và tất nhiên dân làng trong thị trấn cũng rất tò mò về các loại thực phẩm lạ mắt mà họ chưa từng ăn bao giờ.
Ngoài ra, hầu như mỗi người lính khi trở về đều mang theo vài cân thịt trên eo, những người đã nhập ngũ hơn hai năm đều có thể rèn luyện kỹ năng săn bắn thành thạo, núi rừng ở tỉnh Del rất nhiều, tuy vẫn đang là mùa đông, nhưng vẫn có nhiều loài động vật ra ngoài kiếm thức ăn vào đầu xuân, thế nên ít nhiều bọn hắn cũng có thu hoạch.
Có thịt có bánh, làm sao có thể thiếu rượu, ngoại trừ mấy vò rượu binh lính tành tư ra, lão Billy còn đem rượu ngon ngâm từ năm ngoái ra thiết đãi tất cả mọi người, tựa hồ để dân trong thị trấn không say không về vậy.
Tất nhiên chỉ là trên lý thuyết thôi, chứ say bí tỉ rõ ràng là chưa đến mức.
Mãi đến đêm khuya, sức nóng của việc binh sĩ hồi hương mới giảm đi đôi chút, các nhà các hộ đều tranh thủ trời tối, hoặc là trở về thôn của mình, hoặc là lên thị trấn chơi bời cả đêm, đến tận ngày hôm sau mới trở về nhà.
- Tu chỉnh một tuần, ngày thứ tám tập trung tại quảng trường thị trấn!
Yorkshire ban bố mệnh lệnh, sau đó mặc kệ cho binh sĩ tùy nghi di tản.
Dù chiến tranh đã kết thúc nhưng các binh sĩ không thể tùy tiện giải ngũ về quê. Nhiệm vụ dành cho bọn hắn còn rất nhiều.
Gia đình Locke và gia đình Hans tranh thủ quay trở lại Phong Diệp thôn.
Lúc đầu, một vài người họ hàng xa trong thị trấn muốn giữ bọn Locke ở lại nghỉ một đêm rồi về, nhưng vì có đông người quá nên Locke uyển chuyển từ chối.
Ngoài hai gia đình, Kane cũng đi cùng họ.
Hơn mười người chậm rãi đi bộ đến Phong Diệp thôn vào ban đêm khuya khoắt, suốt cả đoạn đường nói cười không biết chán, Locke và người nhà của mình có vô số điều để tâm sự với nhau.
Ngược lại, Kane tựa hồ có tâm tư gì đó, rất kiệm lời, điều này khiến Locke cùng Hans vốn biết rõ tính cách của hắn kinh ngạc không thôi.
Khi về tới Phong Diệp thôn, trời cũng đã về khuya, chỉ có trăng tròn và những ngôi sao li ti điểm xuyết trên bầu trời đêm.
Hai gia đình chia tay nhau, ai về nhà người nấy.
Gia đình Hans đông người, phòng cũng lớn lại có nhiều gian, cho nên Kane được gọi đến ngủ chung phòng với Hans.
Nhà của Locke nhỏ, chỉ có vẻn vẹn hai phòng ngủ.
Lão Locke và Tia rất phấn khích kể từ lúc nhìn thấy con trai của mình mạnh khỏe trở về, nắm chặt tay Locke hỏi han đủ thứ chuyện.
Sáu năm trước, tiểu Locke chỉ là một đứa nhóc bằng nửa người phụ thân, sáu năm sau, hắn đã cao hơn lão Locke một cái đầu.
Cuối cùng vẫn là Ria đứng ra ép hai vị trưởng bối trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, dù sao bọn họ cũng đã lớn tuổi, dễ bị ốm.
Locke nhìn đại tỷ hôm nay không nói nhiều, Locke muốn nói mấy câu ân cần thăm hỏi nàng, nhưng lại không sao thốt ra khỏi miệng được, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi lão Locke và Tia bị con gái đẩy trở về phòng ngủ, họ cũng cố nói câu cuối:
- Hai con cũng đi nghỉ sớm nhé!
Kế đến không còn thêm âm thanh nào nữa, không gian bỗng rơi vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi.
Vất vả cả một ngày, hai vợ chồng lão Locke thật sự cũng đã rất mệt.
Giờ chỉ còn lại Locke và Ria trong phòng.
- Khăn lụa rất đẹp.
Locke chỉ chỉ khăn lụa vấn trên tóc, đây là câu đầu từ lúc trở về hắn nói chuyện tử tế với tỷ tỷ, ngoại trừ mấy lời chào hỏi.
- Ừ.
Ria khẽ gật đầu.
- Chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.
Locke thấy bầu không khí tương đối ngại ngùng, thêm vào bây giờ cũng đã muộn bèn đề nghị.
- Ừm!
Mãi cho đến khi Locke trở lại phòng ngủ, hắn mới nhận ra đề nghị mà mình vừa đưa ra ngu ngốc đến mức nào.
Phòng ngủ của hắn cũng là phòng ngủ của Ria, năm Locke nhập ngũ hắn mới 14 tuổi, hồi đó hai người vẫn luôn ngủ chung một phòng với nhau.
Thậm chí hồi hắn còn nhỏ, chê giường quá chật nên đã ghép giường với tỷ tỷ, còn nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của Ria.
Nhưng đó là khi hắn còn nhỏ, hiện giờ hắn đã 19 tuổi, lúc này còn ngủ chung phòng với tỷ tỷ thực sự không thích hợp, nhưng đêm nay, Locke không tìm thấy chỗ nào khác để nghỉ ngơi.
- Ngủ trên giường của đệ đi.
Ria chỉ vào chiếc “ổ” cũ của Locke, thản nhiên nói, phảng phất hai người vẫn như trước, và hắn vẫn chỉ là một tiểu đệ bé bỏng của nàng mà thôi.
Ria đã nói vậy Locke không còn xấu hổ nữa, cởi bỏ áo giáp và đặt lưng ngủ thiếp đi với bộ quân phục cũ trên người.
Ria nhẹ nhàng cởi khăn lụa buộc tóc, mái tóc dài xinh đẹp xõa xuống như thác nước, nàng vuốt mái tóc dài đưa về trước ngực, sau đó cũng nằm lên giường của mình.
Lúc này ngăn giữa hai người chỉ có một chiếc tủ nho nhỏ ở đầu giường ngủ .
Locke cưỡi ngựa bôn ba mấy ngày, hầu như không có ngày nào được giấc ngủ ngon, về lý mà nói giờ hẳn phải rất mệt mỏi, nhưng hiện tại nằm ở trên giường, ngửi được mùi thơm quen thuộc, lại không sao chợp mắt được.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc từ dãy núi phía xa, Locke mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận