Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 881: Thiếu Nợ

Chương 881: Thiếu Nợ
Croun không phải là người tốt, hắn luôn lắc lư phụ thân nghèo khó của Memila uống rượu và cũng thường xuyên động thủ động cước với Memila, khi còn nhỏ nàng không hiểu chuyện nhưng khi lên mười, hiểu một chút về chuyện nam nữ thì Memila hận Croun đến nghiến răng nghiến lợi.
Con trai Miller của hắn cũng không phải thứ gì tốt, hai phụ thân con đều háo sắc như nhau, không có bản lãnh gì mà suốt ngày chỉ lảng vảng quanh thành Evra, mưu toan cưới Memila.
Trừ phi Memila ngu ngốc thì nàng mới theo loại đàn ông này đến hết đời.
Nhìn thấy Croun cõng phụ thân mình ra khỏi quán rượu, Memila phỉ nhổ người đàn ông râu quai nón có đạo đức giả kia rồi lại thở dài, trên bàn hai người đã uống năm cốc rượu, một cốc giá bảy đồng, ba mươi lăm đồng gần bằng hai ngày lương của Memila cộng thêm tiền boa.
Memila cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn giấu nỗi buồn này vào trong lòng và bắt đầu dọn bàn bởi đây là công việc của nàng.
Thùng lúa mì ở nhà đã trống rỗng, lão phụ thân say khướt cũng chẳng trông cậy gì được, Memila còn phải lo chuyện ăn uống cho ba ngày tới vì ba ngày sau nàng mới được trả lương, chưa kể khoản nợ rượu của phụ thân, tháng sau nhà nàng chỉ có thể ăn bánh mì đen.
Ba ngày này thật khó khăn, một chủ quán rượu khôn ngoan sẽ không trả lương trước cho nhân viên của mình một ngày, nếu không muốn chết đói thì Memila cần phải tận tâm tận lực phục vụ mọi khách hàng với hy vọng có thêm tiền boa.
Nếu không có tiền boa thì Memila sẽ phải nhờ đến gã béo khiến nàng chán ghét ở bếp sau của quán rượu kia, bởi vì trong quán rượu luôn có một số món nhắm thừa, những thứ này thường được thu về cho heo ăn. Nếu còn thừa trong ngày thì nó sẽ không bị hỏng nên Memila có thể mang về, đó sẽ là bữa tối của nàng và lão phụ thân.
Tiền đề là mập mạp đồng ý và không ai mách lẻo với ông chủ.
Memila rất tin tưởng các tỷ muội làm việc cùng mình, chỉ có điều đầu bếp mập mạp hơi khó đối phó nhưng đầu bếp mập mạp có một vấn đề chung mà tất cả đàn ông đều mắc phải, đó là háo sắc.
Khi lớn lên, Memila ngày càng tin rằng háo sắc là bản chất của đàn ông bởi vì tất cả những người đàn ông mà nàng tiếp xúc đều như vậy.
Nàng còn đang nghĩ cách năn nỉ mập mạp kia bố thí cho mình chút đồ ăn nên không để ý đến ngoài cửa có một nhóm khách không mời mà đến.
Giọng nói yếu ớt của tỷ muội ở quầy vang lên, trong thanh âm tràn đầy sự rụt rè và sợ hãi.
Nhóm người ở cửa không dễ đối phó.
Tổng cộng có sáu đại hán, sáu đại hán này không dám chặn cửa bởi chưa kể hậu trường của chủ quán rượu này cứng rắn đến mức nào mà chỉ riêng những mạo hiểm giả trong quán rượu cũng không phải là thứ mà sáu đại hán bình thường này có thể khiêu khích.
Mục đích họ đến đây là để tìm Memila.
Memila, đã đến lúc phải trả lãi cho số tiền mà gia đình ngươi nợ tháng này.
Người đàn ông to lớn dẫn đầu là một người đàn ông có vết sẹo trên mặt. Người ta nói rằng vết sẹo của hắn ta là do đánh nhau với các băng phái ngầm khác trên con phố này, những gì còn lại chính là bằng chứng cho sự “võ dũng” của hắn.
Không phải bình thường lãi suất sẽ được trả sau bốn ngày sao? Sau khi nhận lương xong ta sẽ đưa cho ngươi.
Memila bước ra khỏi quán rượu thấp giọng nói.
Số tiền mà gia đình nàng nợ không phải do lão phụ thân nghiện rượu mà là số tiền nợ mời thầy thuốc khi mẫu thân nàng lâm bệnh qua đời, nhiều năm như vậy, lãi suất đã lên đến một con số kinh hoàng, không thể trông cậy vào phụ thân trả số tiền đó nên tất cả đều cần Memila trả.
Đại hán cầm đầu đương nhiên biết ngày trả nợ là bốn ngày sau, hắn ta nói điều này chỉ như một thói quen bởi hàng tháng hắn ta sẽ được ông chủ phân công đi tìm tất cả những người mà bọn hắn cho vay nặng lãi và ‘nhắc nhở’ một phen.
Không thể trả trước một lần được sao! Đồ con heo này!
Đúng đấy, mỗi lần đều phải đợi cuối tháng mới có lãi, làm hại bọn lão tử đều không có tiền nhàn rồi đi uống rượu và tìm nữ nhân.
Những người nói những lời này đều là tiểu đệ của đại hán cầm đầu, mỗi lần đến thu tiền, những kẻ cặn bã này đều sẽ nói như thế này để làm nhục người thiếu nợ, bọn hắn không hề có phẩm chất thương hoa tiếc ngọc.
Đại hán cầm đầu đưa tay ra hiệu ngừng tranh cãi, năm nay hắn ta hai mươi tám tuổi, đã chém giết trong hắc đạo của thành Evra mười mấy năm, mãi đến năm năm trước hắn ta mới thu tay và bắt đầu làm công việc nhàn rỗi là đòi nợ cho ông chủ, con trai hắn đã ba tuổi rưỡi nên làm sao có thể để ý một con nhóc như Memila.
Dù có để ý thì hắn cũng không có hứng thú gánh nợ cho gia đình Memila, không phải hắc đạo nào cũng là người xấu, đôi khi là thân bất do kỷ, đại hán cầm đầu im lặng thở dài rồi trầm giọng nói với Memila:
Bốn ngày sau đừng quên trả tiền lãi! Đến lúc đó ta sẽ kêu Hal đến tìm ngươi đòi hai ngân tệ.
Vâng, cảm ơn Wally đại ca!
Nước mắt từ khóe mắt Memila rơi xuống nhưng nàng vẫn cúi đầu cảm ơn tráng hán.
Wally lắc đầu, hắn cũng không đứng trước cửa quán rượu cản trở việc làm ăn của người khác mà dẫn theo năm huynh đệ đi về phía nhà bên cạnh.
Memila cảm thấy rất đau khổ, nếu phụ thân nàng chỉ là một kẻ nghiện rượu thì nàng đã không rơi vào hoàn cảnh này, ít nhất nàng và lão phụ thân còn có thể duy trì kế sinh nhai mà không chết đói, nhưng món nợ mà gia đình nàng thiếu kia lại là một vấn đề lớn.
Dù Memila có làm việc cật lực cả đời thì cũng không thể trả được món nợ này, giá như phụ thân nàng ngừng uống rượu thì vẫn còn hy vọng, nhưng...
Memila nghĩ rằng sau ngần ấy năm đau khổ, nàng đã sớm được cách kiên nhẫn và ngừng khóc nhưng những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng không phải là giả, vị mặn thoang thoảng rơi vào miệng khiến Memila định thần lại, nàng nhanh chóng lau nước mắt rồi chạy vào trong tiệm, bây giờ đang là thời gian làm việc của nàng.
Giọng Memila nghẹn ngào.
Mặc dù vị trí phục vụ trước cửa có thể giúp họ tránh được bầu không khí lộn xộn trong quán rượu và sự quấy rối của khách nhưng nếu có thể lựa chọn thì các cô nương làm việc ở đây thà làm công việc chiêu đãi trong quán rượu còn hơn.
Bởi vì thỉnh thoảng gặp phải những vị khách đặc biệt hào phóng, họ sẽ cho những người phục vụ chiêu đãi họ một số tiền boa, nếu rượu do khách gọi đắt hơn thì họ cũng có thể nhận được một số tiền hoa hồng.
Memila hy vọng lần tiếp theo nàng có thể chiêu đãi các mạo hiểm giả, bởi vì mạo hiểm giả thường xuất thủ rất hào phóng, nếu họ là Triệu Hoán Sư và Kỵ Sĩ tôn quý thì càng tốt vì những người này không thiếu nhất chính là tiền.
Nếu không có mạo hiểm giả thì một phú thương giàu có cũng được, cùng lắm thì bị sàm sỡ một chút nhưng để kiếm sống thì từ lâu Memila đã coi nhẹ mọi thứ.
Các quý tộc không thể nào đến loại quán rượu này để uống rượu, mặc dù quán rượu mang tên Tường Vi Chi Hoa này cũng được coi là quán rượu trung cấp cao cấp ở thành Evra.
Memila cầm thực đơn đi về phía khách hàng, nàng nhận thấy khách hàng này có vẻ chính là khách hàng mà nàng đã dẫn vào trước đó.
Sau đó hai mắt Memila sáng lên, bởi vì kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm nên Memila có thể nhìn ra Locke không phải là thường dân.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận