Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 379: Lên Đường

Chương 379: Lên Đường
Akano ba mươi mốt tuổi kỳ thực cũng không già, điều này phần lớn là do tâm lý của chính nàng, Tuổi thọ con người còn đó và Akano lại không thể tu luyện, chỉ ký thác cả đời gửi gắm trên người Locke, mấy cửa hàng của nàng chỉ là một sở thích để giết thời gian khi rảnh rỗi nhàn hạ mà thôi.
Akano vốn nóng lòng muốn sinh cho Locke một đứa con trai, không những uống hết thuốc mà mẫu thân sắc cho mà còn đặc biệt hỏi Tia về công thức của loại thảo dược này, nàng dự định khi đến Princeton sẽ tiếp tục sử dụng nó.
Akano cũng có một người họ hàng ở Faustin, đó là anh trai của nàng. Sau khi được Locke đưa đến Faustin, anh trai của Akano đã dựa vào danh tiếng của Locke để tìm một công việc tử tế ở thành Flor.
Bây giờ anh trai nàng cũng đã sinh con dưỡng cái, gây dựng gia đình của mình.
Sau khi trở lại Faustin, Akano cũng đến thăm nhà anh trai nàng vài lần, để lại cho anh trai nàng một khối tài sản không nhỏ. Không biết khi nào nàng mới có thể quay lại đây lần nữa, vì vậy Akano chỉ có thể dùng cách này để giúp anh trai mình một chút.
Bên dưới, cũng có kẻ đang nhìn chiếc Phù Không Thuyền rời đi, chính là lão quốc vương và Hoàng tử Kensel, bao quanh họ là một nhóm lớn các quý tộc hàng đầu của Faustin.
Hôm nay những quý tộc này lại tận mắt nhìn thấy Locke thêm lần nữa, chàng trai trẻ này nắm tay nàng công chúa kính yêu của bọn họ ngay trước mặt mọi người khiến vô số quý tộc trong lòng mơ ước không thôi.
Khoảnh khắc trước khi chia tay, lão quốc vương và Hoàng tử Kensel cũng không nói gì thêm, họ chỉ lặng lẽ nhìn Angelina.
Trước tầm mắt của mọi người bên dưới, chiếc Phù Không Thuyền ngày càng nhỏ dần cho đến khi biến mất không thể thấy được nữa.
Lộ tuyến của Phù Không Thuyền hướng về phía tây nam, họ không bay thẳng về hướng Đế quốc Ormor mà đi đến Murphy Sâm Lâm trước.
Bên trong Murphy Sâm Lâm, sau nhiều ngày bị Hạt Long Gia Tộc tàn sát, toàn bộ khu rừng tràn ngập mùi máu tanh không thể xua tan.
Đứng trên boong tàu nổi, Angelina che mũi lại, với tinh thần lực sắc bén của mình, nàng đã có thể cảm nhận được năng lượng tiêu cực nồng đậm xung quanh mình, đây là năng lượng đặc biệt tự nhiên phát ra sau khi các sinh vật chết đi.
Trong Thánh Tháp có rất nhiều Ma Pháp Sư chuyên nghiên cứu loại năng lượng tiêu cực này, năng lượng này có một cái tên đặc biệt, hình như được gọi là Tử Linh Ma Lực. Angelina không tiếp xúc nhiều với Tử Linh Ma Lực nên nàng hiểu biết về nó tương đối ít.
Cảm nhận được năng lượng tiêu cực mạnh mẽ trong Murphy Sâm Lâm, Angelina kéo cánh tay Locke, thấp giọng hỏi:
- Chúng ta có phải đã làm sai rồi hay không?
Những con ma thú trong Murphy Sâm Lâm xét cho cùng đều là những sinh vật bản địa của Vu Sư Giới. Chúng không phải là kẻ thù của bọn họ và không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào tới bọn họ thế nhưng giờ đây chúng đang chết dần chết mòn vì bọn họ. Angelina hoài nghi liệu việc hai người đang làm có đúng đắn hay không.
- Đừng suy nghĩ nhiều.
Locke vỗ vỗ đầu Angelina, nhẹ giọng nói.
Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh mới có thể sống sót. Đây là luật rừng thích hợp áp dụng cho những con ma thú này. Đối mặt với số phận những con ma thú bỏ mình rồi bị lấy đi tinh hạch, Locke cũng không quá đau thương, càng nhìn thấy nhiều cái chết, hắn càng trở nên thờ ơ với cái chết.
Điều hắn đang suy nghĩ lúc này là thật đáng tiếc, nhiều ma thú trung cấp và cao cấp chết như vậy, nếu có thể đưa những con ma thú này đến chiến tranh Vị Diện thì thật tốt, so với việc bị lấy đi tinh hạch thì tỉ lệ lợi dụng cao hơn.
Đáng tiếc loại ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ đến trong lòng mà thôi.
Việc vận chuyển một nhóm ma thú lớn như vậy là điều vượt quá khả năng của Locke.
Chiếc Phù Không Thuyền dừng lại bên ngoài Hạt Long Cốc, một số con Hạt Long dữ tợn kinh khủng bước lên boong trong con mắt của mọi người, hầu hết người trên tàu đều bị kinh ngạc sợ hãi.
Tổng cộng có sáu con ma thú với thực lực chuẩn gian lần lượt được kéo lên Phù Không Thuyền, khiến chiếc thuyền đột nhiên chật chội gấp mấy lần.
Khi Angelina rời đi lần này, Quốc vương Faustin đã ban lệnh cho nàng hai đội cận vệ bí mật, ngoài trách nhiệm hàng ngày là bảo hộ công chúa, hai đội cận vệ này còn tiếp quản một đội ám vệ khác ở xa Đế Quốc Ormor.
Nhóm ám vệ được huấn luyện để trở thành những cỗ máy lạnh lùng, khi đối mặt với một con Hạt Long cao hơn mình một hoặc hai cấp và có vẻ ngoài đáng sợ hiếm khi tỏ ra sợ hãi và không thích như người bình thường.
May mắn thay, Phù Không Thuyền có khoang ngầm, những con Hạt Long này thích hợp với tầng hầm lạnh lẽo ẩm ướt hơn, tổng cộng có bốn con bị ném tới tầng hầm chen chúc chật chội.
Con Hạt Long nhỏ Angie được Angelina thu vào trong túi ma sủng, không gian ở trong đó rộng rãi đủ để con nó đi ngủ.
Về phần Lãnh Chúa Hạt Long Arachnathid và phối ngẫu Shiva của hắn thì một bên trái và một bên phải bay ở hai bên Phù Không Thuyền. Những con ma thú cấp hai có cánh trên lưng hộ tống Phù Không Thuyền. Khiến Locke đứng ở mũi tàu tràn ngập cảm giác an toàn đồng thời tỏa ra hào khí.
Ba chấm đen trên bầu trời bay về phía bắc của Đế Quốc Ormor, nơi đang chờ đợi Locke và Angelina là một cuộc chiến tranh Vị Diện.
Hôm nay Quân đoàn thứ ba đóng quân ở gần biên giới Đế Quốc Ormor sẽ nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Sáng sớm, người lính Clark ngáp một cái, bọn họ vừa tỉnh dậy còn đang mơ màng.
Mang theo một thanh trường thương, hắn ta đi đến trạm gác bên ngoài doanh trại nói chuyện với vệ binh trinh sát bên trong.
Nằm ở biên giới phía nam của Đế quốc Ormor, nơi này đã không có giao tranh trong nhiều thập kỷ, có trời mới biết tại sao những quý tộc đó lại bố trí một quân đoàn gồm tám nghìn người sắp xếp đến nơi này.
Chẳng lẽ sợ mấy tiểu vương quốc phía Nam kia sẽ tấn công hay gì? Đừng có đùa.
Sau khi tám chuyện vài ba câu với vị vệ binh thân quen, Clark đứng trong trạm gác dựa vào tường thay đổi tư thế thoải mái rồi bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Người canh gác hoàn thành bàn giao công việc không ở lại trạm gác lâu mà vội vàng quay về doanh trại ngủ.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, phải một lúc nữa mới đến buổi tập trận buổi sáng của doanh trại, mí mắt Clark bắt đầu díu vào nhau.
“Dù sao cũng sẽ không có trưởng quan nào tuần tra, không thì ngủ một lát đi.” Clark tự nhủ trong lòng lại dựa vào tường, hai mắt bắt đầu trở lên mơ hồ.
- Tại sao? Mới tháng tám mà Ngỗng Trời đã di cư rồi à?
Ở phía chân trời xuất hiện ba chấm đen, Clark còn đang nửa ngủ nửa tỉnh vô thức cho rằng chúng là những con Ngỗng Trời đang di cư.
Khi mấy chấm đen càng ngày càng đến gần, ảo giác lại xuất hiện trước mắt Clark. Thuyền biết bay? Clark vô thức trừng mắt nhìn, quê hương của hắn là khu chiếm lĩnh Peters ở phía nam, khu này rất giàu nguồn nước, sông hồ và các hệ thống nước khác phức tạp, có rất nhiều tàu thuyền chở hàng lui tới.
Clark cũng coi như là có hiểu biết đối với tàu thuyền.
Nhìn con tàu đang bay trên bầu trời, hắn ta cảm thấy bản thân đang mơ thấy một con thuyền hỏng, mái chèo đâu rồi? Còn cánh buồm ở đâu? Nhưng con thuyền này thế mà đang bay trên trời.
Dịch: Ngân
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận