Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 83: Sắc Phong

Chương 83: Sắc Phong
Dáng vẻ bây giờ của Locke mới trông giống như một người lính mạnh mẽ, kiên cường tràn đầy nhiệt huyết, đồng thời cũng tuyệt đối trung thành với quốc gia.
Angelina cũng bị bộ dáng lúc này của Locke làm cho sửng sốt ngây người một lát, mặc dù tướng mạo của hắn xét kỹ cũng không thuộc loại đẹp trai lắm, nhưng cũng không đến nỗi xấu, thêm vào cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc vừa phải, thì có thể tính là một trong những nam nhân ưa nhìn và có khí chất trong doanh trại Kedozi. Chỉ là mái tóc ngắn màu xám và râu ria ở khóe miệng nói rõ hắn là một thường dân.
Angelina đã từng nhìn thấy rất nhiều nam nhân tuấn tú tầng lớp quý tộc, và binh sĩ đẹp trai cường tráng trong quân doanh của ca ca, nhưng lúc này nàng lại bị dáng vẻ bề ngoài không đẹp trai lắm của Locke làm cho rung động.
Cũng may ở trước mặt mọi người, Angelina cũng không có lộ ra bất kỳ dấu vết nào, nếu không chính nàng mới là người gặp rắc rối, Angelina nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục dẫn đường cho Locke.
Hoàng tử Kensell lúc này đang thảo luận công việc với Hầu tước Mammon, Hầu tước Mammon là quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng, nơi đây cách vương đô Charlie không xa, hiện tại muội muội của hoàng tử đã bình an trở về, hắn đang sốt ruột không thể chờ thêm, muốn chiếm nhanh đánh gọn thành Odis, kết thúc cuộc chiến tranh kéo dài đằng đẵng năm năm trời giữa hai quốc gia.
Vốn dĩ, hoàng tử định để ba quân đoàn lớn dốc toàn lực công thành, có thể nói phải dùng hàng trăm nghìn quân đội Faustain mới có thể công phá thành Odis và đánh bại vương thất Charlie đang cố kéo dài hơi tàn, là mười phần chắc chín. Nhưng bây giờ, mặc dù quân đoàn Hùng Phong tạm thời được Hầu tước Xiyan quản lý, nhưng Hoàng tử Kensell không có ý định cử quân đoàn Hùng Phong đi công thành.
Bây giờ, trong mắt người Charlie, quân đoàn Hùng Phong chính là đám ác ma đồ sát và tắm máu đồng bào.
Sự kiện đại đồ sát hiếm có trong lịch sử ở thành Ellis đã lan rộng khắp Charlie, các cuộc nổi dậy và phản kháng ở địa phương càng thêm dữ dội, tất cả người dân Charlie đều mang lòng căm thù sâu sắc đối với quân đội của Faustain.
Xét cho cùng, Charlie giống như Faustain, là một quốc gia nhỏ chỉ có hai triệu dân, cuộc thảm sát của Quân đoàn Hùng Phong đã giết chết 80 nghìn thường dân ở Charlie.
Hoàng tử nóng lòng muốn tiêu diệt chính quyền Charlie như vậy, chính là biến Charlie thành lãnh thổ của Faustain, chiếm cứ đại nghĩa.
Chỉ cần Charlie biến thành lãnh thổ của Faustain, những kẻ nổi loạn hay đám quân khởi nghĩa kia sẽ không còn được gọi là kẻ nổi loạn, mà sẽ trở thành phản quân hoặc là giặc cướp.
Quân đoàn Hùng Phong vẫn đang được Hầu tước Xiya suất lĩnh, trấn áp những tên “giặc cướp” ở phương Bắc Charlie. Có lẽ do vụ thảm sát nọ nên phương Bắc Charlie xảy ra khởi nghĩa và phản kháng rất mạnh.
Nhưng thú vị là, quân đoàn Hùng Phong vừa vặn là khắc tinh của quân khởi nghĩa, bất luận là loại hình phản quân nào, nghe đến danh quân đoàn Hùng Phong thì chân đều sẽ mềm nhũn ba phần. Người anh dũng và thực sự trung thành với Charlie dù sao cũng chỉ chiếm số ít, đại bộ phận vẫn chỉ là kẻ đầu cơ phất cờ, mượn khẩu hiệu hòa lẫn trong khí thế.
Lúc Angelina đem Locke đến nơi, hoàng tử Kensell đang cùng Hầu tước Mammon đàm luận quân vụ, Angelina bèn dẫn Locke đến một chiếc ghế và ngồi xuống chờ.
Locke không có ý định nghe trộm ở đây, bởi vì bất kể là Hoàng tử Kensell hay là Hầu tước Mammon đều có thực lực mạnh hơn hắn nhiều, chỉ cần Locke có ý định nghe lén, nhất định sẽ bị bọn hắn phát hiện, thế nên an phận thì hơn.
Locke ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, cứ thế không chớp mắt.
Angelina thì khá thoải mái, nàng thản nhiên bóc một quả nho pha lê trên bàn và ăn. Dáng vẻ lúc ăn uống của Angelina nhìn rất tao nhã, cho dù là lúc cùng Locke ăn thịt nướng trong rừng cây, cũng cắn nhai rất chậm rãi, Locke cảm thấy nhìn Angelina ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Không để Locke đợi quá lâu, hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon sau khi trò chuyện xong việc quân sự liền cùng nhau tiến đến chỗ Locke đang ngồi.
Nơi này là sảnh phụ của yến tiệc, khá là khuất, quý tộc đi lại qua đây rất ít, phần lớn các quý tộc vẫn đang ở trong sảnh trung tâm bữa tiệc nói chuyện và ăn uống.
Hầu tước Mammon vừa bước vào cửa đã khoa trương mở rộng vòng tay, khuôn mặt già nua nhăn lại khi cười, nói một cách triều mến:
- Angelina bé bỏng thân yêu của ta, con không sao thật sự là quá tốt rồi!
Nhìn thấy Hầu tước Mammon nhiệt tình như vậy, Angelina chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ, ôm lấy Hầu tước Mammon một cái:
- Mammon gia gia, con đã lớn như vậy rồi, xin đừng gọi là bé bỏng này nọ nữa được không.
Angelina đáp.
- Vậy thì con cũng đừng gọi ta là gia gia, ta già như vậy sao?
Hầu tước Mammon vừa nói vừa xoa mái tóc bạc đã rụng gần hết của mình.
Hầu tước Mammon và Hầu tước Wood vẫn luôn đối xử rất tốt với Angelina. Khi nàng còn nhỏ, chừng năm sáu tuổi, phụ thân vì bận xử lý công vụ không có thời gian chơi cùng nàng, hai vị Hầu tước này thường xuyên đến thăm nàng.
Angelina mồ côi mẹ từ nhỏ, chưa bao giờ được hưởng tình mẫu tử, phụ vương lại bận rộn đến mức nàng thậm chí còn không thể tiếp xúc hay cảm nhận được nhiều tình yêu của người cha với mình, may sao vẫn còn hai vị Hầu tước thường xuyên lui đến vương cung để thăm nàng, mang đồ chơi cho nàng, khiến tuổi thơ của Angelina rạng rỡ không ít.
Thú vị là, có thể là do Hầu tước Mammon trông có vẻ già đi, mặc dù hắn bằng tuổi với ba Hầu tước còn lại, nhưng lại là người “lão hóa” nhanh nhất. Khi ba mươi đã trông như bốn mươi, bây giờ hắn đã bốn mươi, thì hoàn toàn nhìn ra dáng vẻ của một ông lão.
Thảo nào Angelina lại gọi là “gia gia”, thế nhưng lại gọi Hầu tước Wood là “thúc thúc”!
Hầu tước Mammon trò chuyện cùng Angelina về những chuyện đã xảy ra sau khi nàng xuất cung, mặc dù hắn đi cùng hoàng tử đến đây, nhưng trước đó hắn mới chỉ nhìn từ xa, xác định trạng thái của Angelina vẫn rất tốt nên chưa tâm sự kỹ với nàng. Nhìn cử chỉ lúc này Hầu tước Mammon đối với công chúa, thì quả thực là rất quan tâm đến Angelina.
Hoàng tử Kensell thì đi đến bên cạnh Locke, tương đối hiền hòa ngồi xuống thoải mái trò chuyện với hắn.
Hoàng tử Kensell không có tỏ ra mình là quý tộc, hắn chỉ nói chuyện rất giản dị với Locke, chẳng hạn như hỏi han Locke là người nơi nào, thân nhân có những ai, đã tòng quân được mấy năm…
Khi nghe Locke nói mình đã tòng quân được gần năm năm và cũng thuộc nhóm binh lính đầu tiên tham gia chiến tranh giữa hai nước, hoàng tử Kensell không hề tỏ ra bất ngờ. Có thể cứu muội muội hắn về từ tay binh sĩ Huyết hồng tinh nhuệ, lại còn sống sót trở ra từ Bạch Linh sơn mạch, hoàng tử Kensell cũng tin rằng Locke có chút tài năng.
Vào cuối cuộc trò chuyện, hoàng tử Kensell hỏi Locke có kế hoạch gì cho tương lai hay không. Lúc này, Hầu tước Mammon cũng quay lại và mỉm cười nhìn Locke.
Rất hiển nhiên hai vị đại nhân này là đang có ý hỏi xem Locke muốn được ban thưởng cái gì.
Chuyện này đúng là hơi làm khó Locke, thành thật mà nói, Locke cái gì cũng muốn, điều hắn muốn nhất là có thể ổn định cuộc sống và cùng người nhà sống một cuộc sống an bình hạnh phúc. Đương nhiên, chuyện này không thể trực tiếp nói ra, dù sao chiến tranh giữa hai nước vẫn còn chưa kết thúc, hắn lúc này muốn về quê đoàn tụ cùng người nhà, không phải đào binh thì là cái gì.
- Thuộc hạ muốn tiếp tục chiến đấu, mặc dù thực lực của thuộc hạ tương đối yếu ớt, nhưng vẫn muốn cống hiến cho quốc gia của mình!
Locke suy nghĩ một chút, mới nói ra câu trả lời an toàn nhất.
Câu trả lời này rất có nghệ thuật, lại rất ổn thỏa, nói “muốn tiếp tục chiến đấu” có nghĩa là vẫn tiếp tục tham gia quân ngũ; nói “thực lực tương đối yếu ớt” hàm ý ám chỉ ta thấp cổ bé họng như vậy, mới chỉ là kỵ sĩ thực tập nhập môn, hai vị đại nhân có nên xem xét ban cho ta một chút thuốc quý dùng để tu luyện hay không, bảo vật thích hợp với với kỵ sĩ thực tập nhập môn như hoa Hồng Hải chẳng hạn.
Cuối cùng, là câu nói “vẫn muốn cống hiến cho quốc gia”, ý là ta đã giải cứu công chúa còn mang nàng về an toàn, muốn tiếp tục phục vụ nước nhà với tư cách một người lính. Cống hiến sức mình, hai vị đại nhân có phải là nên ban cho ta một chức quan chính thức không, tối thiểu nhất, làm trung đội trưởng như trước kia cũng được, nhưng phải là trưởng không phải phó.
Locke không có kiểu lươn lẹo, đầu óc nhiều sạn như đám quý tộc, mặc dù lời nói của hắn có chút khéo léo, nhưng ý tứ vẫn rất thẳng thắn, đương nhiên, hai vị đại nhân lăn lộn chốn quan trường nhiều năm như vậy đều có thể đọc được ý tứ của hắn.
Hầu tước Mammon và hoàng tử Kensell đều mỉm cười, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn sàng đáp ứng, cho dù chưa biết sẽ ban thưởng gì cho Locke, nhưng nếu mà chỉ có ngần ấy lợi ích, thì tính riêng công lao cứu tính mạng Angelina về, cho dù Locke muốn tước vị Bá tước, hoàng tử Kensell cũng sẽ không cau mày.
Nhưng mà chuyện này lại không hợp lý lắm, bởi dù sao Locke cũng xuất thân là một thường dân, nếu trực tiếp phong thành Bá tước, ngoại trừ mang đến rất nhiều phiền phức cho chính bản thân hắn và gây nên chấn động kịch liệt lên giai tầng thống trị của Faustain thì thực sự không tốt chút nào.
Lúc này, công chúa Angelina hợp thời đứng dậy, nũng nịu hướng về phía Hầu tước Mammon cùng ca ca Kensell của mình, nói:
- Trước đây, Kỵ sĩ Locke vì cứu ta mà phải chịu không ít khổ cực, hiện giờ hắn vẫn còn gãy ba chiếc xương sườn chưa lành kìa.
Thế là hết chuyện, nàng đã nói đến nước này thì Hoàng tử Kensell còn có thể nói gì, hắn lập tức đưa ra một câu trả lời khiến Locke có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ ra.
- Ta sắc phong cho ngươi làm “Kỵ sĩ” có được không?
Hoàng tử Kensell nghiêm túc nói với Locke.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận