Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 693: Thời Đại Tận Thế (19)

Chương 693: Thời Đại Tận Thế (19)
Trong xã hội hiện đại, tivi, máy tính càng ngày càng trở nên phổ biến trong nhân dân. Cũng chỉ có mỗi lão Lưu nhặt ve chai, người sống ở dưới đáy xã hội mới còn sử dụng radio, một thứ đã cũ từ hơn chục năm trước.
Đổng Thanh tò mò nhấn vào nút radio, sau đó một tiếng “xào xạc” vang lên.
- Haha, vẫn còn điện.
Đổng Thanh vui vẻ nói rồi lập tức lắp nó vào.
Bây giờ không có một hoạt động giải trí nào cả. Đổng Thanh tìm thấy vài hộp băng nhạc bên cạnh radio, hắn chuẩn bị mang về để ban đêm nghe nhạc thư giãn với hai nữ nhân.
...
Mười một giờ đêm, Đổng Thanh ngồi trước sofa trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm vào radio trước mặt. Mà Tiểu Nhã và tiểu nha đầu bên cạnh cũng tương tự, họ cũng sửng sốt một chút.
- Có phải vừa rồi các ngươi có nghe được không?
Đổng Thanh không thể tin mà nói.
- Có.
- Có.
Hai người phụ nữ gật đầu liên tục.
Vừa rồi sau khi nghe xong hai cuốn băng nhạc, Đổng Thanh đã điều chỉnh tần số radio. Đây vốn là một động tác ngoài ý muốn nhưng không nghĩ hắn lại có thể điều chỉnh ra được thứ gì đó.
Doanh địa của con người! Căn cứ sống sót! Có quân đội bảo vệ!
Bọn hắn đã nghe được cái gì? Vậy mà bọn hắn lại nghe được bên trong lời quảng bá nói rằng, ở Vũ Hương cách thành phố Thượng Nguyên mấy chục kilomet, có một doanh địa đang được thành lập ở tỉnh Tấn.
Đây cũng là căn cứ sống sót duy nhất lớn nhất ở tỉnh.
Giọng nữ ngọt ngào trên đài giới thiệu rằng doanh địa của các nàng đã có gần sáu nghìn người!
Sáu nghìn người! Đây là khái niệm gì! Từ khi tận thế bùng nổ đến nay, Đổng Thanh tổng cộng chưa thấy đến ba mươi người sống.
- Có đi hay không?
Tiểu Nhã đưa quyền lựa chọn cho Đổng Thanh, người hiện tại đang là trụ cột gia đình.
- Đi! Sao lại không đi. Các ngươi không phát hiện ư. Bắt đầu từ hôm qua những tên Hoạt Thi kia lại hoạt động xung quanh nhà chúng ta. Bây giờ A Hoàng không thể kiểm soát chúng được nữa.
Đổng Thanh bình tĩnh lại rồi nói.
- Vậy khi nào chúng ta xuất phát?
Tiểu Nhã hỏi.
So với việc ba người phải sống trong không gian khép kín này, nàng thà đi đến nơi đông đúc còn hơn. Xét cho cùng con người cũng là sinh vật sống kiểu quần cư.
Đổng Thanh suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng mới đưa ra quyết định.
- Trước tiên chuẩn bị đồ ăn trong nửa tháng, chiều hôm sau ba chúng ta sẽ xuất phát.
Bọn họ cũng may mắn, khu vực phá dỡ nằm ở rìa thành phố Thượng Nguyên, cách Vũ Hương rất gần. Đổng Thanh và Tiểu Nhã đã từng qua đó chơi xuân một lần.
Trước khi tận thế phải đi xe hết hai tiếng, sau khi tận thế họ phải đi bằng chính đôi chân của mình, lại còn phải đề phòng thú biến dị và Hoạt Thi. Vì vậy bọn hắn phải chuẩn đầy đủ đồ ăn trong nửa tháng.
- Nửa tháng, hình như chúng ta không đủ...
Tiểu Nhã nhíu chặt mi rồi nói.
- Ngày mai ta sẽ đi lấy một ít bột mì. Ngươi và Trân Trân làm nó thành bánh bao để dễ mang theo.
Đổng Thanh dứt khoát nói.
- Vậy còn A Hoàngthì sao? Nó phải làm sao đây?
Tiểu Nhã lúc này vẫn chưa quên A Hoàng.
Theo ánh mắt của Tiểu Nhã, Đổng Thanh nhìn về phía sân. Một hộp cá mòi đã bị mở ra, tất cả đều đã bị A Hoàng ăn hết chỉ còn thừa lại một đống canh thừa.
Năng lực phục hồi của thú biến dị thật sự mạnh mẽ đến mức khiến Đổng Thanh không dám tin. Nhưng mà A Hoàng vẫn rất yếu, nó vẫn nằm đó không hề động đậy.
- Chúng ta lấy bột mì còn thừa làm thành bánh bột ngô rồi để lại cho nó. Chúng ta cũng không thể quản nó nhiều hơn nữa.
Đổng Thanh nói.
Việc mang theo hai người phụ nữ cũng đủ thách thức giới hạn thể chất của hắn rồi. Nếu mang thêm một con chó biến dị ốm yếu thì không biết có còn sống nổi hay không.
Mà Đổng Thanh còn một câu vẫn chưa nói, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, A Hoàng đang trọng thương cũng chưa chắc cần bọn hắn chăm sóc.
Trong đêm tối, Đổng Thanh nhìn lên những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Lần này hắn mong rằng mình có thể đến được khu quần cư của con người, sau đó sống một cuộc sống vô tư vô lo với Tiểu Nhã.
- Hả? Đó là cái gì? Chẳng lẽ ta hoa mắt hay sao?
Đổng Thanh dùi dụi mắt. Vừa rồi hắn nhìn thấy một bóng đen chợt lóe lên trên bầu trời. Khi hắn nhìn lại về hướng đó một lần nữa thì nó đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại những ngôi sao lấp lánh.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Đổng Thanh thầm nói.
Không nghĩ rằng vẫn còn người sống sót trong thành phố Thượng Nguyên.
Trên những đám mây trên trời, Locke cảm thán nhìn thành phố bên dưới, nơi có quái vật đang lần lượt gào thét.
Thông qua tinh thần lực của sinh vật cấp một thăm dò, các đốm sáng lấm ta lấm tấm bên dưới tượng trưng cho một sinh vật có trí thông vẫn còn sống sót.
Locke vừa mới phát hiện ra một chuyện có chút thú vị. Vậy mà lại có ba thổ dân loài người và một con chó biến dị chung sống hòa bình với nhau.
Tình huống của gia đình Đổng Thanh chỉ là suy nghĩ thoáng qua khi Locke đi ngang, chỉ vài giây liền bị hắn nén sau ót.
Mã Tư Lệnh vẫn muốn giành lại thành phố Thượng Nguyên, nhưng số lượng quân ít ỏi của hắn thậm chí còn không đủ để nuôi số lẻ trong đám Hoạt Thi trên thành phố.
Locke ước tính rằng có khoảng một trăm ba mươi vạn đầu Hoạt Thi trong toàn thành phố Thượng Nguyên.
Khu phá dỡ mà Đổng Thanh ở chỉ là một trường hợp đặc biệt. Ở nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đông đúc Hoạt Thi qua lại, cả khu vực như là một “biển người”.
Đấu Phí Cuồng Phong mãnh liệt phun ra, sau đó Locke hóa thành một đạo tàn ảnh rồi bay về phía nam.
Chuyến này hắn được ý chí của vị diện trong tối hướng dẫn để đến Nam Cực.
Đám người Mã Tư Lệnh cũng không biết Locke muốn đi đâu, muốn làm gì. Với tư cách là người bản địa Trái Đất, bọn hắn vốn dĩ không biết trên thế giới này còn có ý chí của vị diện tồn tại.
Locke nóng lòng muốn đi gặp ý chí của vị diện là để tìm con đường tắt để về nhà. Biến dị của Phụ Năng Lượng Tụ Biến Châu càng ngày càng rõ. Hạt châu này ngoại trừ cung cấp lá chắn năng lượng ra thì còn có chức năng liên lạc từ xa.
Lúc trước khi còn ở vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa, Locke đã liên lạc với mấy người Angelina ở Tây Phương Tam Đảo tại vị diện Vu Sư thông qua năng lực đặc biệt này của Phụ Năng Lượng Tụ Biến Châu.
Locke không hy vọng hạt châu này có thể trực tiếp đưa hắn về Tây Phương Tam Đảo. Hắn chỉ cần nó khôi phục được chức năng liên lạc giữa các vị diện là đủ rồi.
Locke tin rằng, với trí tuệ của Angelina, Keira đại sư, Ashar đại sư và những pháp Ma Pháp Sư uyên thâm khác sẽ đưa hắn trở về cố hương một lần nữa.
Locke nóng lòng muốn về nhà đến mức trên đường đi cũng không quan tâm đến việc hao tổn Đấu Khí, hắn gần như tăng tốc độ của mình lên đến cực hạn.
Dưới tốc độ bình phi hành bình thường của Locke, từ Hoa Quốc đến Nam Cực phải mất một tháng. Nhưng cuối cùng Locke đã thực hiện cuộc hành trình cả ngày lẫn đêm, với sự trợ giúp của đủ loại Tinh Thạch Năng Lượng để rút ngắn thời gian này xuống còn hai mươi ngày.
- Kể từ khi cơn bão năng lượng âm tiến đến vị diện này, rất nhiều sinh vật mạnh cường đại được sinh ra nhỉ.
Lúc đi ngang qua Thái Bình Dương, Locke cảm nhận được mấy thân thể có nhiệt độ cao dưới biển sâu liền cảm thán nói.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận