Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 95: Thỉnh Cầu của Grace

Chương 95: Thỉnh Cầu của Grace
- Không phải đại sự gì thì thôi bỏ qua đi, Henry sẽ nể mặt ta thôi, không sao đâu!
Locke nói với Lafite, không phải hắn cảm thấy có lỗi với tên thủ lĩnh nạn dân Charlie kia, mà là bởi vì Locke không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh này.
Lafite không ngờ Locke lại nói như vậy, hơi sững sờ một chút, sau đó liền gật đầu đồng ý. Còn Grace đang liếc nhìn Locke mang đầy ẩn ý.
Tên thủ lĩnh của đám dân tị nạn Charlie bị Lafite khiển trách tới nỗi không ngẩng đầu lên được đang vô cùng cảm kích Locke. Hắn ta là một nạn dân chạy trốn khỏi biên giới phía đông nam của Charlie, bởi vì sự cưỡng bức của các lãnh chúa trong lãnh thổ và bóng tối ám ảnh của chiến tranh, bọn hắn thu hoạch không đủ thực phẩm trong vụ mùa thu, nên không còn cách nào khác là phải rời quê hương rồi chạy nạn đến đây.
Khi chạy trốn đến thị trấn Giza, tình cờ Akano đang tuyển người làm, dù chỉ muốn có một bữa ăn no nhưng nhóm người tị nạn Charlie không còn gì ngoài chính mạng sống của bọn hắn, nên không còn con đường nào khác. Nam nhân trung niên đầu tóc bù xù này đã được Akano trao quyền quản lý nhất định vì hắn trung thực và có trách nhiệm.
Cũng là do hắn xui xẻo, lúa mì tốt vốn được chuyển từ thị trấn Giza, thế mà đến liên hợp quân doanh lại thiếu mất một ít. Không biết gia hỏa thất đức nào đã lén lút giấu một phần đi, trước đây, những hành vi tàng tư như thế này, bất luận là đám thương nhân Henry hay Akano cũng đều sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện.
Bởi vì một ít lương thực thực sự không đáng mấy đồng, nhưng lần này thì khác. Chỉ riêng vô số binh lính Faustain canh giữ bên ngoài đại doanh trại khổng lồ này đã khiến những người Charlie yếu ớt sợ hãi mềm cả chân, nam nhân trung niên kia thực sự sợ rằng Lafite sẽ giao mình cho người Faustain vì sai lầm vừa rồi.
Mặc dù Faustain là kẻ đã xâm lược Charlie, nhưng những người Charlie bị đánh thảm bại tơi bời này lại cảm thấy sợ hãi những người lính Faustain hơn là căm ghét.
Đương nhiên, Lafite sẽ không giao người đàn ông trung niên này cho binh lính Faustain, dù gì nàng ta cũng là một con dân Charlie, Lafite cũng cực kỳ không hài lòng với việc giúp đỡ thương đội của quân đội Faustain, nếu không phải là do Grace ra lệnh cưỡng ép thì Lafite đã không giúp đỡ Akano, nàng ta cũng không ra sức làm nhiều như vậy.
Trên thực tế, Lafite không có ấn tượng tốt với dân Faustain ngoại trừ Locke. Đặc biệt là doanh nhân Henry, cái tên ma cà rồng hút máu người này ban đầu còn định chỉ ban phát cho nạn dân Charlie làm việc quần quật cả buổi một nửa chiếc bánh hạt dẻ mỗi ngày. Nếu không nhờ Akano kịch liệt phản đối kịp thời và khiến Henry đổi ý sẽ dùng một miếng bánh mì đen để thay thế, Lafite không thể đảm bảo mình có thể nhịn thêm mà lao tới chém cổ cái tên Faustain đáng ghét này xuống hay không.
Sau khi đuổi nạn dân Charlie kia đi, Locke mới có thời gian ngắm nghía kỹ mấy nàng Grace. Gần hai tháng không gặp Christine, vóc người cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là gầy đi rất nhiều, Locke dự định tìm đầu bếp trong bộ phận hậu cần lưu tâm làm chút đồ bồi bổ cho Christine.
Ngược lại Lafite lại có khí chất anh hùng, mặc dù mặc một bộ áo giáp da không giống ai, tay cũng không cầm trường kiếm, nhưng chỉ đứng ở nơi đó cũng toát lên khí thế kinh người. Sở dĩ Lafite không được cấp vũ khí, bởi vì nàng dù sao cũng là người Charlie, thương nhân Henry không muốn trong thương đội của mình có một nhân tố không ổn định như vậy.
Về phần Grace, nàng vẫn mặc trường bào mà Locke lần đầu tiên gặp nàng, chiếc mũ trùm đầu rộng che đi mái tóc và khuôn mặt của Grace, nhưng nó không thể che giấu được khí chất cao quý toát ra từ khắp cơ thể.
Nói về khí chất, trong số những nữ nhân mà Locke đã gặp, chỉ có Angelina có thể vượt qua nàng một bậc, nhưng Angelina còn trẻ con, mà Grace lại trông rất thần thái, trường thành và vô cùng trí tuệ, cho nên khiến Locke, cái tên vẫn luôn được người ta gọi là đại ca rất khó chịu.
- Mấy nàng vẫn khỏe chứ?
Locke thấy không tìm được đề tài bèn tùy ý hỏi.
Lafite không mở lời, từ việc đối thoại và cách sinh hoạt Locke cũng đoán được nàng ta chỉ là thị nữ, chủ tử chưa phát ngôn, thị nữ được quyền lên tiếng sao. Christine lúc này còn đang bận hai tay ôm cổ Locke, vui vẻ chơi đùa.
Grace tiếp lời Locke:
- Cũng vẫn ổn.
- Dì Akano đâu?
Christine đang ôm Locke đột nhiên hỏi, xem chừng hai tháng qua tiểu cô nương này có quan hệ rất tốt với Akano.
Vì thiếu thốn tình thương của phụ mẫu từ nhỏ nên Christine luôn rất thân thiết với dì Grace, sau đó nàng gặp Akano, một người phụ nữ trưởng thành, yêu cô bé Christine đến mức luôn muốn bảo vệ nàng trong vòng tay. Thậm chí vào buổi đêm đi ngủ còn phải ôm hôn Christine mới chìm vào giấc ngủ. Akano đã dành cho Christine một loại tình mẫu tử khác với sự chăm sóc của dì Grace.
- Dì Akano ở bên kia, đi thôi! Ta dẫn các nàng đi gặp nàng ấy!
Locke ôm tiểu cô nương trên người, dẫn cả ba tới nơi Akano ở.
Đi được nửa đường, thấy người thưa hơn, Grace bỗng chặn Locke lại.
- Có chuyện gì?
Locke vẫn rất tò mò đối với nữ nhân luôn thần bí và lý trí này.
Cân nhắc hồi lâu, Grace rốt cuộc ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn Locke nói:
- Ta hy vọng ngươi có thể nghĩ biện pháp mang ta đến thành Odis.
Lúc này, bất kể là Christine đang ôm vai hắn hay là Lafite đi theo bên cạnh, đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn Locke đầy chờ mong. Có vẻ như ba người họ đã nghĩ về chuyện này từ trước.
Locke rất ngạc nhiên trước yêu cầu của Grace, và không cần cân nhắc nhiều, Locke đã từ chối Grace.
- Không tính tới chuyện ta có năng lực làm hay không, tại sao ta phải làm như vậy đã?
Locke hỏi lại Grace.
Locke và ba nữ nhân Grace luôn có cảm giác vừa thân thiết lại vừa xa lạ, ngoại trừ cô bé Christine có vẻ khá thân với Locke, Lafite và Grace từ khi gặp hắn ở thành Fareins, số lần nói chuyện với hắn ít đếm trên đầu ngón tay. Locke sẽ không mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì các nàng ta giúp Akano một chút.
- Ta có thể đồng ý trở thành nữ nhân của ngươi!
Grace thốt ra những lời này như sét đánh ngang tai, ngay cả Lafite và Christine đều kinh ngạc, tựa hồ bọn họ chưa từng thương lượng qua điều kiện này.
- Ngươi không đồng ý vẫn sẽ trở thành nữ nhân của ta thôi!
Locke ngạo nghễ nói, bất luận thân phận Grace như thế nào, nhưng hiện tại nàng đang ở trong tay Locke, muốn chạy cũng không thoát.
- Vậy thì tất cả những gì ngươi có thể nhận về là chỉ là một cỗ thi thể.
Grace cười lạnh, nàng ta dường như muốn thà làm ngọc nát còn hơn không được gì.
- Ngươi không phải vẫn luôn muốn ta sao?
Grace từng bước một đi tới, ánh mắt như lửa đốt nhìn Locke.
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta nguyện ý làm nữ nhân của ngươi.
Locke hơi choáng váng vì sự kiện bất ngờ này, nhưng hắn vẫn còn vớt vát lại chút lý trí, và đương nhiên thỉnh cầu này không được chấp thuận.
- Ta không có khả năng làm chuyện này, ngươi ép ta cũng vô dụng!
Locke trực tiếp để lại một câu như vậy, rồi thả Christine trên người xuống, sải bước rời đi.
Thành Odis là nơi có thể muốn là vào ngay sao? Toàn bộ quân doanh rộng lớn, hơn 70 nghìn đội quân Faustain, hoàn toàn bao vây lấy thành Otis, trừ phi Locke biến thành con chuột chui vào, nếu không có lẽ cũng chẳng có cách nào khác.
Locke đoán chừng chỉ cần dám mang người tới gần cửa thành Odis, liền sẽ bị đại quân Faustain phía sau bắn mưa tên trở thành cái xác thủng lỗ chỗ. Đừng nhắc đến việc Locke cứu được công chúa, hắn tin chắc ngay đến quốc vương hoặc hoàng tử Kensell cũng vẫn ra lệnh bắn tên mà không do dự. Cảm giác mà hoàng tử Kensell mang tới cho Locke giống như khi hắn còn là một lính bình thường nhìn thấy lãnh chúa Kedozi. Locke vô cùng ngưỡng mộ loại người như thế.
Huống chi, hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon đều đối đãi với Locke rất tốt, hoàng tử còn cho Locke một lời hứa trở thành quý tộc, Locke đương nhiên sẽ không bởi vì Grace, một nữ nhân nước địch mà làm chuyện phản quốc. Locke chưa bao giờ quên danh tính của mấy nàng Grace là dân Charlie chính gốc.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận