Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 221: Lam Tinh Thảo

Chương 221: Lam Tinh Thảo
Loại quả này có thể trực tiếp tăng lên tổng dự trữ ma lực, đồng thời tăng tốc hồi phục ma lực, bất luận là phục dụng trực tiếp, hay là làm thành dược tề, đều là trợ giúp lớn nhất đối với nàng hiện tại. Nếu số lượng Ma Ngưng quả đủ nhiều, cũng có chút ít khả năng trực tiếp tấn thăng đê giai học đồ.
Không sốt ruột giống Mina, Jokin cùng Angelina liền tỉnh táo hơn nhiều. Ma Ngưng quả có thể trợ giúp ngưng tụ ma lực, mặc dù chỉ hữu dụng đối với ma pháp sư nhân loại, đại đa số ma thú sau khi phục dụng cũng sẽ không có hiệu quả gì rõ rệt, nhưng dầu gì cũng là một loại ma pháp thực vật có phẩm giai không thấp, chung quanh hẳn không nên không có dù chỉ một con ma thú. Locke ngưng trọng nhìn xem mảnh rừng quả trước mặt này, hắn không có hiểu được nhiều như Jokin cùng Angelina, hắn chỉ là đơn thuần dự cảm không tốt thôi. Trực giác là thứ rất khó giải thích rõ nguyên do, Locke hiệu lệnh tiểu đội ẩn nấp, sau đó một mình hóp lưng lại như mèo, dự định ẩn núp đi qua điều tra một chút.
Một phép Tiềm Hành Thuật chụp vào trên thân thể Locke, đây là pháp thuật phụ trợ tốt nhất vào giai đoạn này của Mina, sau đó một pháp thuật khác là Khinh Thân Thuật dán lên ngay sau đó, đây là do Angelina phóng thích ra.
Đám người có thể đi đến được phạm vi trung bộ của Saline sâm lâm, ngoại trừ một đường sát phạt, càng nhiều là bằng vào mấy vị ma pháp sư sử dụng những loại ma pháp mang tính ẩn nấp, ma thú giết là giết không hết, nhất là tại loại địa phương với nguy cơ trải rộng này. Không ai hi vọng bị vây tại hoàn cảnh không quen thuộc.
Khi Locke dần tiếp cận, tình trạng chung quanh bụi Ma Ngưng quả cũng bắt đầu bày ra. Từng đống xương trắng xuất hiện dưới lớp lá cây, cánh rừng cây này cũng không có bình tĩnh như nó đang biểu hiện như vậy. Locke lập tức ngừng thở, tiếp tục bò về phía trước. Từng cây thực vật màu lam xuất hiện trước mặt Locke, vị trí trung tâm của đám thực vật màu lam này mọc đầy những hạt tròn, khi gió nhẹ thổi qua như là toát ra hỏa diễm màu lam vô cùng đẹp đẽ.
Sớm được thông báo nên Locke biết, đây là Lam Tinh Thảo, một loại thực vật mọc xen lẫn với Ma Ngưng quả, Lam Tinh Thảo không phải thực vật ma pháp, mà là một loại cỏ bình thường mà thôi, công dụng duy nhất của nó là ở chỗ có thể giải lượng độc tố rất nhỏ. Ngoài ra những hạt nhỏ ở trung tâm bụi cây là thứ được rất nhiều những loài sinh vật ăn cỏ cỡ nhỏ yêu thích. Cho nên nếu so với Ma Ngưng quả thì Lam Tinh Thảo còn được các loại ma thú ăn cỏ yêu thích hơn. Báo động trong lòng càng ngày càng rõ ràng, nhưng bất luận Locke quan sát như thế nào cũng không thể phát hiện được bất kỳ dị thường nào xung quanh. Nếu như không phải lý trí nói cho hắn biết chỗ này còn tính là an toàn đối với tiểu đội bọn hắn, thì hắn sẽ hoài nghi có phải loài ma thú cấp cao nào đó để mắt tới bọn hắn hay không.
Locke nghi hoặc cũng không được bao lâu, loại nguy hiểm vô hình mang đến cho hắn áp lực không nhỏ rốt cục cũng hiển lộ ra một góc.
"Cô, cô, cô!"
Một đám phi cầm với lông mao lục sắc từ trên trời giáng xuống. Bản thân chúng đã có lông vũ lục sắc, lại phối hợp với một mảnh lục sắc của lá cây, trông chúng như vô cùng vô tận. Bầu trời vốn màu xanh da trời trong nháy mắt biến thành hải dương màu xanh lục.
- Hỏng bét!
Angelina một mực quan sát từ nơi xa đột nhiên căng thẳng trong lòng, vị trí đám phi cầm lục sắc kia xuất hiện chính là bên trên vị trí mà Locke đang lẩn trốn. Nắm lấy ma pháp trượng, Angelina đã làm tốt chuẩn bị tùy thời xuất thủ. Số lượng của đám lục sắc phi cầm đến bây giờ còn không có kết luận, bởi chúng bao phủ đầy bầu trời, Locke nằm phía dưới khống chế sự vận chuyển đấu khí của bản thân, đồng thời giảm tốc độ hô hấp xuống, kinh nghiệm phong phú mang tới chỗ tốt chính là dù bọn phi cầm này xuất hiện từ nãy tới giờ mà còn chưa phát hiện Locke nấp ở phía dưới.
Bọn hắn cũng không biết tên của loài lục sắc phi cầm này, chỉ thấy đại đa số chúng nó bay xuống cánh rừng cây này về sau, không có lựa chọn đáp vào trên cành cây, mà bay thẳng tắp về phía Lam Tinh Thảo trên mặt đất. Sau một hồi mổ xé gió, từng đám hạt Lam Tinh Thảo bị bọn chúng ăn vào trong miệng. Xem ra mùi vị của hạt Lam Tinh Thảo không tệ, bọn phi cầm vừa ăn vừa vui sướng kêu “cô cô”.
Cũng không phải tất cả các lục sắc phi cầm đều ăn Lam Tinh Thảo. Một số phi cầm lớn có vóc dáng dễ dàng nhận diện với các loài phi cầm cùng loại, chúng trực tiếp bay về phía thân cây Ma Ngưng Quả.
Ma Ngưng Quả dường như không có mấy sức hấp dẫn đối với đám phi cầm này, mới ăn hai ba miếng, chúng liền không ăn nữa, ngược lại chúng xà xuống mặt đất và tranh giành Lam Tinh Thảo với nhiều loài phi cầm khác.
"Cục, cục!" Khi đám phi cầm này đang ăn, cũng không phải cảnh tượng hòa thuận mà là tranh đấu, giành ăn đang không ngừng phát sinh trên mảnh đồng cỏ này, bất quá điều trùng hợp đến kinh ngạc là không có con phi cầm nào khiêu khích những con lớn.
Phảng phất như những con phi cầm lớn đó là thủ lĩnh của chúng vậy.
- Nguy rồi, là Thanh Bố Cốc!
Angelina nói nhỏ với Jokin bên cạnh, con mắt của nàng đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi đám cỏ mà Locker đang ẩn giấu.
- Chớ lo lắng, chúng ta phải đợi đám Thanh Bố Cốc kia ăn xong rồi hành động.
Bili ở kế bên kéo canh tay của Angelina lại, nàng là ma pháp sư hệ thực vật, tại đây ngoại trừ Jokin cùng Angelina thuộc hệ hoả thì trong mấy người còn lại nàng là người cung cấp sức chiến đấu cao nhất..
Angelina đang lo lắng cho Locken nên không có chú ý tới, Bili và cô đang nhìn về cùng phương hướng.
Con Thanh Bố Cốc đứng gần Locke nhất là chưa đến ba mét, hắn thậm chí có thể nhìn rõ số lượng lông trên cơ thể nó.
Mượn thảm cỏ cùng nhánh cây bao trùm ở trên người, Locke lần nữa ép chậm tần suất hô hấp của mình, bởi vì con Thanh Bố Cốc kia lại tiến về phía hắn thêm hai bước.
Thanh Bố Cốc là giống loài ma thú cấp thấp sông quần cư, không giống với đàn sói, trong một đàn nhiều thì trên trăm con, ít thì hơn mười con, tộc đàn Thanh Bố Cốc là lấy trăm làm đơn vị tính toán.
Với một rừng Ma Ngưng Quả trước mặt này đã có khoảng năm trăm đến sáu trăm con Thanh Bố Cốc đang ăn trên mặt đất, thỉnh thoảng còn có những con từ trên trời bay xuống đất.
Loại ma thú ăn chay này không dễ đối phó. Đừng nhìn bọn chúng chỉ có thực lực ma thú cấp thấp, nhưng ngăn không nổi số lượng nhiều, dù là mỏ thép sắc bén hay là móng vuốt mạnh mẽ, hiếm khi có ma thú quấy rầy chúng.
Tăng thêm bản thân không có hai lạng thịt, ngoại trừ một số kẻ thù đặc biệt thích đi săn chúng, Thanh Bố Cốc hoàn toàn có thể hoành hành không sợ tại Saline sâm lâm.
Chịu đựng nhìn con Thanh Bố Cốc trước mặt vừa ăn ngấu nghiến, vừa thải ra một đống phân và nước tiểu bên cạnh hắn, Locke đè tay phải đang run rẩy của mình xuống, không thì hắn tuyệt đối sẽ vung lên trường kiếm, xé xác những con thú ngu ngốc này.
Lấp đầy xong cái bụng, lại giải quyết xong nhu cầu thân thể, những con Thanh Bố Cốc xù lông, đồng thời dùng chiếc mỏ thép mổ vào những vết ố trên lông, sau đó chúng đạp chân và dang cánh bay lên trời.
Nhìn những con Thanh Bố Cốc rốt cuộc cũng rời đi, không chỉ Locke ở dưới bụi cây thở phào nhẹ nhõm, mà Angelina, Jokin, Bích Lệ và những người đang quan sát từ xa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Loại ma thú này rất dễ mang thù, mà số lượng lại nhiều, có thể không trêu chọc thì tốt nhất không nên trêu chọc, đây là ý nghĩ của tất cả mọi người.
Sau khi ăn uống no nê, Thanh Bố Cốc phát ra những tiếng"Cục, cục" vui vẻ, bay nhảy, vẫy cánh rồi dần dần rời đi cánh rừng cây này, chỉ để lại những cành lá vụn và hạt Lam Tinh Thảo trên mặt đất.
Chờ xung quanh không còn động tĩnh , Locke nâng người lên thăm dò, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận