Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 617: Dung Nhập Vị Diện Mới

Chương 617: Dung Nhập Vị Diện Mới
Nhân viên phục vụ ăn uống là công việc chuẩn bị bữa ăn trưa, tối cho sinh viên, nhẹ nhàng hơn trường cấp hai tư thục không biết bao nhiêu. Đã làm công việc này được bốn năm, Trương Linh năm nay hai mươi hai tuổi.
- Đại Tỷ, em muốn món xào này.
Một cô nương có chút tàn nhang trên mũi nói với Trương Linh đang bận rộn.
- Được, được.
Trương Linh đồng ý, sau khi phục vụ người cuối cùng, nàng lập tức lấy đồ ăn cho cô nương này.
Nhìn thấy Trương Linh tự phục vụ mình một phần lớn đồ ăn, cô nương có tàn nhang ấn tượng tốt với Trương Linh. Hầu như ngày nào nàng cũng đến cửa sổ chỗ Trương Linh để lấy đồ ăn, không phải vì điều gì khác mà vì sự chân thành của Trương Linh, không giống như những cửa sổ khác, nàng chỉ nhận được nửa muỗng đồ ăn, chẳng đủ no bụng.
Kỳ thật rất nhiều sinh viên ăn ở căng tin này đều biết Trương Linh phát rất nhiều đồ ăn ở cửa sổ này, rất nhiều sinh viên đến cửa sổ chỗ nàng để lấy đồ ăn, điều này khiến Trương Linh vừa đến giờ ăn đã rất bận rộn.
- Tôi lấy món này.
- Đại tỷ, lấy tôi đậu hũ này.
- Rau xanh này
- …
Thật ra Trương Linh cũng không hề lớn, hai mươi hai tuổi, nàng cũng không khác những sinh viên đại học này bao nhiêu, nhưng có thể là năm tháng đã làm cho ngoại hình của Trương Linh trở nên chín chắn hơn, tinh thần của nàng khiến mọi người xung quanh luôn nghĩ rằng nàng đã hai mươi tám hai mươi chín tuổi, khi người khác gọi nàng là đại tỷ, nàng cũng không nói gì, dù sao nàng cũng không đến từ cùng một thế giới với những sinh viên này.
Trương Linh thích tận dụng, nàng biết nơi nào có đồ ăn rẻ gần trường đại học, đồng thời nàng cũng biết con đường rẻ nhất từ trường đại học nơi nàng làm việc đến nhiều điểm gần đó.
Nàng khao khát được ăn bất cứ thứ gì mình muốn, đi mua sắm bất cứ nơi nào nàng muốn như những người bình thường cùng tuổi, nhưng nàng không thể. Nàng chưa bao giờ đến những danh lam thắng cảnh đó.
Trương Linh rất hài lòng với công việc hiện tại, tuy làm sớm về muộn, không mệt lắm, thu nhập không nhiều nhưng nàng hài lòng. Với trình độ học vấn của mình, nàng chỉ có thể làm công việc hiện tại bằng cách dựa vào kinh nghiệm trước đây, nàng trân trọng khoảnh khắc này với sự giúp đỡ của đầu bếp căng tin trước đó.
Trương Linh là người nông thôn, nàng rất hiểu tâm lý của nhiều sinh viên ở nông thôn lên đây học nên lần nào cũng cho sinh viên rất nhiều đồ ăn, sau một thời gian sinh viên rất thích lấy đồ ăn ở cửa sổ do nàng phục vụ.
Căn tin kiếm tiền dựa vào sức mua đồ ăn của sinh viên, bọn họ mua càng nhiều thì kiếm được càng nhiều. Hành vi của Trương Linh rõ ràng đã vi phạm quy định, nói lớn thì không lớn nhưng nhỏ thì cũng không nhỏ. Quản lý căng tin Trương mập mạp là người được đầu bếp nhờ giúp đỡ Trương Linh.
Trương mập mạp từng là đồ đệ của đầu bếp kia, lại có cùng họ với Trương Linh, xem như người một nhà, có thêm quan hệ này, những người khác cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Chẳng qua cửa sổ phục vụ được phân cho Trương Linh là đồ chay.
Ở khu ăn chay, học sinh đến đây mua đồ ăn nhiều hơn, đồ ăn bán ở cửa sổ liên quan đến lương của nhân viên phục vụ ăn uống, mặc dù Trương Linh trả rất nhiều tiền cho đồ ăn cho học sinh, nàng kiếm được Số tiền kiếm được không khác nhiều so với trước đây.
Thế giới không xoay quanh một người, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, hiển nhiên thế giới không xoay quanh Trương Linh mà nàng cũng không biết cuộc sống tương lai của mình sẽ đi về đâu.
Cho đến một đêm, khi Trương Linh chuẩn bị trở về nhà thuê sau khi mua hàng tạp hóa, nàng đi ngang qua một con hẻm, một nam nhân không mặc quần áo, người đầy máu từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt nàng.
Bỏ lại chuyện kỳ lạ mà cô gặp phải vào thứ sáu tuần trước, Trương Linh tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không, gần đây nàng mệt quá rồi đúng không?
Nhưng nàng tỉnh dậy ở góc hẻm vào ngày hôm sau là sao đây? Nếu nàng không kiểm tra xem quần áo của mình vẫn chỉnh tề, cuốn sổ tiết kiệm giấu trong quần jean vẫn còn đó thì nàng sẽ cho rằng mình gặp phải tên lưu manh nào đó rồi.
Lắc đầu, Trương Linh không nghĩ thêm gì khác nữa, nàng múc một thìa khoai tây sợi đặt vào đĩa của sinh viên, rồi nói một cách máy móc.
- Người tiếp theo, ngài muốn ăn gì?
Không có ai trả lời cô, Trương Linh ngạc nhiên ngước lên.
"Cạch!" Muỗng rơi xuống mặt đất, nam nhân máu me trong đầu Trương Linh mấy ngày trước không phải đang đứng trước mặt nàng hay sao?
- Trương Linh, ngươi làm cái gì vậy?
Quản lý nhà bếp Trương mập mạp nghe tiếng động bèn chạy ra.
Sau khi tỉnh lại, Trương Linh vội vàng nhặt chiếc muỗng trên mặt đất lên.
Đứng trước mặt nàng, Locke cười khổ.
- Thật trùng hợp!
Trương Linh bắt đầu run rẩy, nàng lấy cho hắn một phần khoai tây cắt nhỏ và cà tím nướng theo yêu cầu của Locke, cuối cùng nàng căng thẳng đến mức quên bảo Locke quẹt thẻ thanh toán.
“Người bản địa này còn nhận ra mình, xử lý thế nào đây?” Locke cầm lấy đĩa đi tới một góc căng tin ngồi xuống.
“Tìm cơ hội để thay đổi ký ức của nàng thôi.” Locke thở dài.
Cho đến nay hắn vẫn chưa cảm nhận được sự hiện diện của thủ hộ giả của vị diện này, khả năng từ chối sinh vật ngoại lai ở nơi đây gần như bằng không, vì vậy Locke hoàn toàn có thể hòa nhập vào đó.
Mong muốn sửa đổi ký ức của Trương Linh là do tác phong nghiêm túc đã hình thành trong tính cách của hắn.
Cơm nước xong xuôi, Locke cầm cặp sách đi đến thư viện của đại học Thượng Nguyên.
Lần này hắn không quên quẹt thẻ, ký ức của hiệu trưởng béo đã được sửa đổi thành công, thân phận hiện tại của hắn không thể chê vào đâu được, trong cặp sách còn có một thẻ căn cước của hắn ở Trung Quốc. Đây chính là thứ hiệu trưởng béo dùng quan hệ để làm cho hắn.
Mức năng lượng của vị diện này chẳng ra sao cả, Locke rất ngạc nhiên trước tầm quan trọng của tri thức đối với loài người ở đây.
Thư viện khổng lồ này cao mười bảy mét và có sáu tầng, trong ấn tượng của Locke, chỉ có thư viện ở học viện Hoàng Gia của đế quốc Omor mới có thể sánh ngang với nó.
Thư viện của học viện Tháp Thánh chắc chắn lớn hơn thế này, nhưng không thể so sánh được giữa hai nơi.
Trong phòng đọc sách trên tầng hai của thư viện, Locke lần đầu tiên bắt đầu nghiên cứu lịch sử nhân văn của vị diện này.
Đọc sách rất nhàm chán, Locke căm ghét kiểu này, nếu không phải hắn cần nhanh chóng hiểu rõ vị diện này để đảm bảo tính mạng của mình, hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi này.
Từ trưa cho đến khi thư viện tắt đèn và đóng cửa vào ban đêm, Locke đã đọc được một nửa số sách trong phòng đọc.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận