Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 706: Đội Ngũ Thu Thập Vật Tư

Chương 706: Đội Ngũ Thu Thập Vật Tư
Có đôi khi chỉ để ăn cơm no, ngay cả những bình sĩ trong quân doanh thỉnh thoảng cũng sẽ kiếm thêm những thu nhập bẩn chứ đừng nói chi đến những người sống sót thông thường.
Mã Tư Lệnh chỉ có thể cố gắng hết sức để mọi người trong khu dân cư không bị chết đói. Việc cho mọi người ăn no có hơi khó khăn đối với hắn, mà hắn lại không thể biến ra gạo và bột mì từ không khí được.
- Ca ca, vì sao mọi người đều nhìn chúng ta vậy?
Tiểu nha đầu đi theo sau bị người khác nhìn đến mức chịu không nổi liền kéo người đàn ông tóc ngắn trước mặt mình.
- Ta đã bảo người đợi trong nhà nhưng người nhất định cứ đi ra với ta.
Người đàn ông liếc mắt nhìn nàng rồi nói.
- Tiểu Nhã tỷ tỷ có thể đi cùng với ngươi, vì sao ta lại không thể chứ.
Tiểu nha đầu hậm hực không vui nói.
- Tiểu Nhã đi cùng với ta là vì A Hoàng nghe lời nàng nhất, ngươi đang làm loạn cái gì vậy? Chúng ta đang đi tìm kiếm vật tư chứ không phải là đi chơi.
Người đàn ông không nói nên lời.
Người đàn ông này chính là Đổng Thanh, người đã hao hết trắc trở, cửu tử nhất sinh mang theo hai người phụ nữ từ khu phá dở ở thành phố Thượng Nguyên chạy trốn đến Vũ Hương này.
- Lần trước Đại Hoàng cũng cho ta cưỡi, cho nên bây giờ Đại Hoàng cũng nghe lời ta.
Tiểu nha đầu hất cằm lên nói.
Đổng Thanh nói không lại tiểu nha đầu này, nhưng mấy tháng cùng chung hoạn nạn, cũng đã phát sinh những hành động mập mờ khi trên đường trốn chạy cho nên Đổng Thanh không nỡ nặng lời với nàng.
- Ngươi có biết những con Thú biến dị kia và Hoạt Thi mạnh đến mức nào hay không, đến lúc đó cứ trốn ở trong xe đi. Nếu không có ta, ngươi không được tự tiện ra ngoài.
Đổng Thanh chăm chú nhìn tiểu nha đầu nói. Hắn đã nói điều này rất nhiều lần kể từ lúc thức dậy vào buổi sáng hôm nay.
- Biết rồi, biết rồi.
Tiểu nha đầu xua xua tay, sau đó nàng nhìn xung quanh như một đứa trẻ tò mò.
- Bằng hữu mới của ta bảo hôm nay sẽ đến gặp ta, sao lại không thấy ai nhỉ?
- Ở đây ngươi cũng có bằng hữu à?
Đổng Thanh lơ đễnh hỏi.
Phạm vi tiếp xúc của tiểu nha đầu này rất hẹp, Đổng Thanh không nhớ rằng trong khu dân cư này có đứa trẻ nào cùng tuổi với tiểu nha đầu lại sống ở gần nhà mình nữa.
- Ừ, lần trước ngươi dẫn Tiểu Nhã ra ngoài tìm vật tư, ta đã gặp được một cô bé kém ta một tuổi.
Tiểu nha đầu khoe khoang nói.
Đổng Thanh vỗ nhẹ đầu tiểu nha đầu, chưa đợi Đổng Thanh kịp nói thêm lời nào thì một người đàn ông cường tráng đã bước đến rồi bắt đầu trò chuyện thân mật với hắn.
- Lưu đội trưởng, hôm nay ngài dậy sớm thế.
Đổng Thanh cười chào hỏi.
Vị Lưu đội trưởng này là người thứ nhất mà Đổng Thanh quen biết ở khu dân cư Vũ Hương. Hơn một tháng trước, hắn và hai người Tiểu Nhã đã bị Thú biến dị quấn lấy trên đường chạy đến Vũ Hương. Nhờ vị Lưu đội trưởng này đã dẫn theo huynh đệ giúp bọn hắn thoát khỏi vòng vây. Ân tình này Đổng Thanh luôn nhớ rất kỹ.
- Ừ, đến tìm Vương thẩm ngay đoàn xe lấy bánh bột ngô đi, ta thấy các ngươi cũng chưa ăn cơm nhỉ.
Lưu đội trưởng không giỏi ăn nói, bình thường sắc mặt đều u ám, nhìn từ bên ngoài có vẻ là một người nghiêm khắc và cứng nhắc nhưng thực tế đúng là như vậy thật.
Ngoài ra Lưu đội trưởng còn có một vết sẹo to bằng nắm tay trẻ em ở ngay khóe mắt. Điều này khiến cho hắn càng trở nên đáng sợ hơn. Nhưng mà người này ngoài lạnh trong nóng cho nên mọi người đều đã quen rồi.
- À, ta sẽ dẫn các nàng đến đó ngay bây giờ.
Đổng Thanh cười nói rồi kéo hai người phụ nữ đi về phía đoàn xe của Lưu đội trưởng.
Đoàn xe của Lưu đội trưởng có quy mô trung bình, không giống với các đội ngũ tìm kiếm vật tư khác đang chờ xuất phát trên quảng trường, ở đây có đến một phần ba là thành viên nữ.
Trong tận thế những người phụ nữ xinh đẹp và thanh tú đều giống như những con chim hoàng yến được nuôi trong nhà của tầng lớp thượng lưu, nhưng phụ nữ trong đoàn xe tìm kiếm vật tư này lại không có ai lương thiện cả.
Có mấy người phụ nữ có vết sẹo trên cánh tay, cũng có hai người có khuôn mặt đã biến dạng, tinh mắt có thể thấy đó chính là vết cắn của Thú biến dị.
Phụ nữ ở đâu cũng là nhóm yếu thế, cho nên trong đội ngũ có hơn một phần ba là nữ của Lưu đội trưởng vô cùng hiếm thấy.
Vương thẩm là một người phụ nữ trung niên, nàng mặt một bộ đồ màu xám. Khi nàng thấy ba người Đổng Thanh đi đến thì nhiệt tình chào đón họ rồi mang cho họ những chiếc bánh bột ngô ngũ cốc đang còn nóng.
Tay trái của Vương thẩm đang được quấn một vòng băng gạc nhưng động tác của nàng rất là lưu loát.
Đổng Thanh biết tay trái của Vương thẩm chỉ còn ba ngón, cho nên hắn không dám để nàng làm việc quá sức. Hắn vội vàng mừng rỡ cầm lấy chiếc bánh bột ngô ngũ cốc.
- Tiểu nha đầu này đáng yêu ghê, đến đây, đến nếm thử tay nghề của thẩm thẩm xem nào.
Vương thẩm cười tủm tỉm rồi nói với tiểu nha đầu Triệu Trân Trân.
Tuy tiểu nha đầu biết Vương thẩm là người tốt nhưng trên mặt nàng vẫn có chúc rụt rè sợ sệt, hoàn toàn khác với vẻ mặt kiêu ngạo trước mặt Đổng Thanh.
- Cảm ơn thẩm thẩm.
Tiểu nha đầu cắn bánh bột ngô rồi giòn tan nói.
- Ui, ngoan ghê!
Vương thẩm cười nói.
Trong đoàn xe của Lưu đội trưởng có đến một phần ba là thành viên nữ, không phải do hắn không nhận những thành viên nam mà là do những người đàn ông của những người phụ nữ này đều đã từng là huynh đệ của Lưu đội trưởng.
Con trai của Vương thẩm đã từng là huynh đệ trong đội ngũ cảnh sát cùng với Lưu đội trưởng. Hắn bị Thú biến dị cắn mất một chân và một tay, hoàn toàn trở thành người tàn phế, chỉ có thể nằm trong nhà chờ chết.
Lưu đội trưởng lại là người chính trực, mỗi khi xe ra ngoài thu hoạch được thứ gì đều sẽ chia cho gia đình của những người này.
Trong mắt của những người sống sót tại Vũ Hương, cách làm này của Lưu đội trưởng cực kỳ ngu ngốc. Lưu đội trưởng chính là một người đàn ông khờ khạo, ngày nào cũng tự khiến mình kiệt sức đổ mồ hôi. Nhưng ai cũng đồng ý kết bạn với những người như vậy bởi vì họ không cần phải lo về một ngày nào đó sẽ bị hắn đâm sau lưng.
Rất nhiều gia đình được Lưu đội trưởng chăm sóc đều mang ơn đối với hắn.
Nếu trong nhà có con trai thì sẽ đến giúp đoàn xe của Lưu đội trưởng, còn không có con trai thì nữ cũng có thể đến. Không cần phải mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ cần dũng cảm là được. Chỉ cần có thể hỗ trợ vận chuyển đồ đạc trong một thị trấn nơi Hoạt Thi tràn lan thì Lưu đội trưởng đều sẽ nhận.
Trong nhà Vương thẩm chỉ còn nàng và đứa con trai tàn tật liệt nửa người. Vương thẩm tuổi đã lớn cho nên để nàng đi vận chuyển đồ đạc cùng với đám người trẻ khỏe mạnh thì không được phù hợp cho lắm. Cho nên Lưu đội trưởng đã giao công việc nấu ăn trong đoàn xe cho nàng những người phụ nữ tinh tế khác.
Nhìn khuôn mặt hiền từ của Vương thẩm, Đổng Thanh muốn nói gì đó để hỗ trợ cho nhà Vương thẩm nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra. Bởi vì hắn biết nàng sẽ không nhận những loại từ thiện vô duyên vô cớ như vậy.
- Thẩm thẩm, lần này đoàn xe của chúng ta chắc chắn sẽ thu hoạch lớn, có A Hoàng ở đây, Thú biến dị xung quanh kho thóc ở ngã tư huyện Hòa Bình chắc chắn sẽ không dám đến gần. Chúng ta chỉ cần giết chết những Hoạt Thi sống lang thang ở đó là được.
Đổng Thanh nói với Vương thẩm như vậy.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận