Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 475: Thú Triều (Bốn)

Chương 475: Thú Triều (Bốn)
Khi mọi người còn đang lo lắng vì không rõ sống chết của Mian, sắc mặt của thuẫn thủ Quick đứng ở phía trước thay đổi.
- Không hay rồi, chúng ta đi mau!
Ở nơi xa, bầu trời đầy bụi và những cơn địa chấn đang đến gần bọn họ.
- Hướng di chuyển của thú triều đang chuyển sang phía bên này của chúng ta, chạy về phía tây nam.
Lúc này Locke cũng không còn bình tĩnh, kéo hai người Christine và Lafite đi.
Ma Pháp Sư Millan tóc màu hạt dẻ vẫn chưa kịp phản ứng, vì sao một người bình thường có thể cảm nhận rõ ràng được phương hướng di chuyển của thú triều đến vậy, trong nháy mắt Locke bộc phát khí thế cường đại đã khiến nàng giật nảy mình.
Đây là thứ gì? Trong lòng Millan nhất thời hoảng sợ, đi theo Locke đang kéo Christine và Lafite, lúc này cảm giác nàng về sức mạnh của Locke, hắn còn mạnh hơn so với Hỏa Diễm Tích mà cả đội gặp lần trước.
Không kịp suy nghĩ đến việc vì sao Locke lại có thực lực mạnh như vậy, Millan đã triệu hoán Sói Ánh Trăng của bản thân ra rồi xoay người leo lên trên nó và chạy theo sát mấy người Locke.
Tốc độ của thuẫn thủ Quick cũng không chậm, khi bộc phát ra toàn bộ đấu khí của Kỵ Sĩ thực tập trung cấp thì tốc độ còn nhanh hơn Sói Ánh Trăng một chút, đây chính sức nặng nổi tiếng của đấu khí thổ hệ.
Tiềm lực đều lộ ra hết, nhất là khi bản thân đối diện với cái chết.
Động tĩnh bên này cũng làm cho Martin và Dal đang đi vào trong rừng nghe thấy, bọn họ mới vừa cướp được Mian từ trong miệng con Ma thú xong, hiện tại cơ thể của tiểu gia hỏa non nớt trên mặt có tàn nhang này lỗ chỗ vết thương như cái rây lọc, nhất là cánh tay phải đã bị biến dạng hoàn toàn, không biết đã bị hai con Dạ Báo kia cắn bao nhiêu cái.
Cũng may điểm mạnh của chúng không phải là sức mạnh, nếu là Ma thú khác thì cánh tay của Mian đã bị cắn đứt từ lâu.
Hơi thở yếu ớt cho thấy Mian vẫn còn sống.
- Ngươi đi trước, ta bọc hậu!
Thời khắc nguy cấp, Martin đứng dậy nói với Dal.
Mian không chỉ đơn giản là thành viên của tiểu đội trinh sát bọn họ như vậy, nàng còn là muội muội của Millan, em vợ của hắn, lúc này Martin nhất định phải có trách nhiệm của một người anh rể.
Dal không dây dưa dài dòng, trực tiếp cõng Mian chạy đuổi theo hướng mấy người Millan rút lui, bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh thú triệu, lúc này mỗi khi lãng phí một giây đồng hồ sẽ có thêm nguy hiểm không thể dự đoán được.
Hai con Dạ Báo Tùng Lâm này lóe lên đôi mắt màu xanh lục, khi muốn đuổi theo Dal thì bị Martin ngăn cản ở trước mặt.
Rất nhiều Ma thú bên trong thú triều bởi vì hỗn loạn dẫn tới tạm thời mất đi lý trí, nhưng hai con Dạ Báo Tùng Lâm này vẫn còn giữ được tỉnh táo.
Chúng nó có sở trường là đánh lén và mai phục, không thích hợp va chạm chính diện với con người.
Cộng thêm vừa nãy hai đứa nó đánh lén thành công Mian đã trả giá lớn, hai vết thương dưới phần bụng là phản công của Mian lúc lâm nguy.
Trong quyết đấu sinh tử, bất kỳ vết thương hay sai lầm nhỏ nhặt nào cũng đều dẫn đến cái chết, hai Dạ Báo gian xảo lúc này không vội, mà là vừa di chuyển vừa nhìn chằm chằm về phía Martin.
Bọn chúng không vội, thú triều sau lưng sắp tới rồi, nhân loại này cuối cùng sẽ trở thành đồ ăn no bụng cho hai chúng nó.
- Này! Chờ ta một chút!
Một bên khác, trong đám người chỉ có kiếm sĩ Hall rớt lại ở phía sau cùng.
Vết thương nhẹ trước đó lại trở thành móc câu lấy mạng hắn, tốc độ thua xa Millan đang cưỡi Sói Ánh Trăng và thuẫn thủ Quick có cấp bậc Kỵ Sĩ thực tập trung cấp.
Tiểu đội Bình Minh Chi Quang chưa bao giờ vứt bỏ đồng đội, dù cho miệng của Hall có độc ác cỡ nào, chỉ cần hắn vẫn là thành viên của tiểu đội thì những người khác sẽ không bỏ mặc hắn.
Quick chạy ở trước Sói Ánh Trăng chợt dừng bước, quay đầu chạy đến trước mặt Hall, không nói hai lời mà cõng Hall lên lưng như đeo túi.
- Này này, Quick đại ca, ngươi sắp ép chết ta rồi!
Hall trợn trắng mắt hét lớn.
Quick không để ý đến, hắn đã có thể nghe thấy rõ ràng được mùi nước bọt tanh hôi của Ma thú từ phía sau lưng.
Hai con Trưởng Tí Ma Viên, ba con Cự Tích Kodo, năm con Độc Giác Trường Cảnh Lộc, đó là tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy, có trời mới biết biết phía sau còn bao nhiêu nữa.
Việc Locke quay đầu bỏ chạy không phải là không có đạo lý địa, bởi vì hắn cảm nhận được được ít nhất có hai trăm con Ma thú đang xông về vị trí vừa rồi của bọn họ.
Xe ngựa nói đó chẳng có thời gian đi quan tâm, hy vọng chiếc xe ngựa kia có thể cống hiến sức lực cuối cùng giúp bọn họ ngăn chặn truy đuổi của đám Ma thú một thời gian ngắn.
- Dal! Nhanh! Chúng ta ở chỗ này!
Millan trên lưng Sói Ánh Trăng kêu to nói.
“Hô! Hô!”
Cung tiễn thủ Dal lưng cõng Mian trên lưng linh hoạt đi qua thân cây nhảy vọt đến.
Millan ra lệnh Sói Ánh Trăng đến đón bọn họ.
- Martin bị giữ chân ở sau, chúng ta phải đi cứu hắn!
Ném Mian vào trong lòng Millan, Dal nói xong đã quay người muốn trở về trợ giúp Martin ngay.
Nhưng hắn vừa quay đầu lại thì hoàn toàn ngây dại.
Tinh Hồng Sa Trùng, Thiết Tích Ma Lang, Liệt Trảo Cương Ưng, Ma Hóa Bái, Phi Thiên Đường Lang, Cự Tích Kodo, Trưởng Tí Ma Viên, Lục Tông Ma Sài... Và hai con Song Dực Ma Tượng vương giả xen giữa đông đảo Ma thú.
Nhiều quái vật kỳ lạ có tên cũng như không tên lộ diện trước mặt Dal khi màn đêm sắp buông xuống và ánh bình minh đang le lói chiếu rọi trên bầu trời.
Rốt cuộc có bao nhiêu Ma thú, trong rừng rậm vào ban đêm không thể biết được, bây giờ khi bầu trời mờ mịt, thị lực siêu phàm của Kỵ Sĩ cho phép hắn nhìn rõ.
Dal lúc này mới nhận ra rằng đội tiểu đội Bình Minh Chi Quang của hắn đã may mắn đến mức nào khi thoát khỏi cuộc tấn công của thú triều hai lần trước đó. Chỉ sợ hai lần đó là vì bọn họ đã ở ngoài rìa thú triều nên mới cứu bọn họ khỏi bị tiêu diệt toàn quân.
Dal chấn động nhanh chóng truyền đến Millan và thuẫn thủ Quick, lúc này bọn họ không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, hay nói đúng hơn là căn bản không có cơ hội để bọn họ suy nghĩ.
Dưới sự truy đuổi sát sao của hơn trăm con Ma thú, Sói Ánh Trăng và Quick dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Trong khoảnh khắc bất ngờ này, hắn chạy thêm vài trăm mét nữa thì cũng đã quá muộn để Dal cứu Martin.
- Không!
Nước mắt của Millan tuôn ào như suối, nàng vừa mới ra lệnh cho Thị Huyết Phi Thứu của bản thân đi hỗ trợ Martin, nhưng khoảng cách xa như vậy, cảm ứng tinh thần lực của nàng với Thị Huyết Phi Thứu quá yếu, căn bản không rõ tình huống bên kia.
Chỉ bằng cách dựa vào tín hiệu được truyền qua tinh thần lực đã biết Thị Huyết Phi Thứu lúc này không ở trong tình trạng tốt, nói là sắp chết thì cũng không khác mấy.
Một hơi chạy gần hai cây số, Locke dần dần dừng bước. Đây là một ngọn núi thấp. Mặt trời mọc trên bầu trời tỏa ra ánh sáng ấm áp, Locke quay đầu nhìn lại khu rừng hỗn loạn, phía xa là cảnh tượng Ma thú đang hoành hành.
Cẩn thận quan sát động tĩnh của thú triều hồi lâu, Locke cuối cùng cũng xác định lúc này đã hoàn toàn tránh đi được phương hướng di chuyển của thú triều, tiếp đến dù có Ma thú gì thì cũng chỉ là vài ba con nhỏ nhặt.
Sau lưng là tiểu đội Bình Minh Chi Quang khó khăn lắm đuổi tới.
Sau khi chạy nhanh một quãng đường dài như vậy, thuẫn thủ trung niên trực tiếp ngã xuống đất thở hổn hển, niềm vui trốn thoát khiến hắn tham lam hít lấy hít để không khí trong lành.
Hall được hắn cõng trên lưng cũng không khá hơn là bao, vết thương ban đầu là vết thương nhỏ nhưng lại bị va chạm nhiều lần, bây giờ cánh tay trái của hắn một mảng máu thịt, cánh tay muốn làm động tác co duỗi đơn giản cũng không thể được.
Ba người trên lưng Sói Ánh Trăng, Mian bất tỉnh nhân sự không biết còn sống hay đã chết, Dal im lặng hơn trước nắm chặt tay không biết đang nghĩ gì, còn Millan đứng tại chỗ, mái tóc màu hạt dẻ rối bù xõa ra, trông rất chật vật.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận