Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 550: Ma Pháp Sư Cùng Đường

Chương 550: Ma Pháp Sư Cùng Đường
Sự bùng nổ của Tử Linh Ma Pháp Sư chỉ là tạm thời, lượng dự trữ ma lực của Ma Pháp Sư cấp một không thể nào đủ để chèo chống mức tiêu hao cường độ cao như vậy, hiện tại thứ quyết định chiến thắng của Hals……. chính là thời gian.
Nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau khi hồi phục khoảng bốn phần mười đấu khí, Locke lại rút kiếm tiến đến trợ giúp nhóm Hals.
Kiếm Khí Chỉ lần nữa phóng ra. Lúc này, số lượng kiếm khí chỉ có ba đường, mà lực cắt cũng không bằng lúc trước nhưng chiêu thức này cũng đã hao tổn một nửa lượng đấu khí còn lại của Locke.
Thấy kẻ thù, Hyde Woods hận đỏ cả mắt. Dồn hắn đến bước đường này không phải là do Hals đuổi theo không ngừng, cũng không phải tại Arnold bám dai như đỉa mà chính là Locke.
Ngay cả trước khi thả Hắc Kỵ Sĩ ra thì hắn cũng đã sẵn sàng hy sinh nó, nhưng hắn không ngờ rằng thất bại của nó lại nhanh như vậy, đến mức hắn chưa kịp thoát khỏi Hals và Arnold.
“Bóng Đen Chi Nguyên!”
Một quả cầu năng lượng hình bầu dục tản ra dao động và lực hút màu đen sâu thẳm được hình thành từ trong tay Tử Linh Ma Pháp Sư, bay thẳng về phía Locke.
Giáp khải đã rách nát hơn một nửa, lượng đấu khí còn lại còn không đủ một nửa, Locke không dám và cũng không thể mạnh mẽ đón đỡ chiêu này liền vội nghiêng người né tránh. Locke thậm chí còn có thể cảm nhận được quả cầu năng lượng lướt ngang qua thắt lưng của mình, còn ngửi thấy cả mùi cháy khét mang tính ăn mòn.
Không cần nhìn Locke cũng biết da thịt bên hông phải của mình đã bị năng lượng tử vong hoàn toàn ăn mòn.
Quả nhiên, Kỵ Sĩ cấp một rất khó để chống lại với một Ma Pháp Sư cấp một. Locke biết người biết ta, không dám lề mề mà vội vàng lùi về sau, gia nhập cùng nhóm Hals để vây kín tên này.
Một chiêu không thành, chiêu khác lại nối tiếp. Lũ khô lâu cấp thấp vây quanh Tử Linh Ma Pháp Sư dần dần được cường hóa trong âm thanh niệm chú của hắn, bộ xương trắng xám của chúng trở nên óng ánh, dường như không chỉ có độ cứng tăng lên. Hơn một trăm bộ xương lao về phía Locke và những người khác tựa như một quân đoàn, những bộ xương rác rưởi này vốn chỉ có thực lực ngang với Kỵ Sĩ thực tập cao cấp, nhưng sau khi được ma lực Tử Linh Ma Pháp Sư cường hóa xong đã mạnh hơn, tuy nhiên cũng không đạt được đến Chuẩn Kỵ Sĩ. Điều này khiến ba người hơi yên tâm hơn.
Nhưng tình hình tiếp theo lại khiến trái tim họ bắt đầu căng thẳng. Tiêu tốn rất nhiều ma lực để tăng cường sức mạnh cho đội quân khô lâu này, ý đồ của tử linh pháp sư không chỉ đơn giản như thế.
"Lân cốt bạo!"
Ngón tay gầy gò chỉ còn da bọc xương chỉ về phía trước.
Tất cả các bộ xương vây quanh ba người phát nổ dữ dội sau một đợt dao động năng lượng hỗn loạn. Một đám mây hình nấm màu trắng bay lên, che khuất chín thành tầm nhìn chiến trường. Sinh vật trên hòn đảo phía dưới là thảm nhất, bởi vì vụ nổ là từ dưới lên trên nên số lượng sinh vật bị thương hoặc gián tiếp chết vì chiêu này lên đến mấy trăm.
“khụ, khụ, khụ, khụ….”
Sau khi đám mây hình nấm trắng tan đi, trên bầu trời chỉ còn lại ba người: Hals với một cánh tay buông thõng yếu ớt, Locke đang ôm phần thịt bụng bên phải đang khẽ co giật và còn Tử Linh Ma Pháp Sư với hơi thở yếu ớt, ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt ảm đạm.
Trong chiếc hố khổng lồ do vụ nổ tạo thành ở phía dưới là Arnold đang nửa quỳ, hai tay xếp thành hình chữ thập giao nhau trong tư thế phòng thủ, do sử dụng đấu khí quá độ khiến cơ bắp năng lượng khô kiệt, hắn đang là người có trạng thái kém nhất trên chiến trường.
Vừa rồi Arnold đã một mình gánh lấy hai phần ba lực chấn động của vụ nổ, còn lại một phần ba là Hals và Locke cùng gánh lấy. Ở thời khắc mấu chốt, người cộng sự đáng tin cậy này đã gánh vác trách nhiệm tương ứng của mình!
Tiếp theo, đã đến lúc Locke và Hals biểu diễn!
- Kiệt kiệt kiệt, có vẻ như ngươi vẫn chưa chết nhỉ ?
Cánh tay trái tạm thời không dùng được nhưng không ảnh hưởng lớn đến Hals, hắn nhe hàm răng trắng và chế nhạo Tử Linh Ma Pháp Sư một cách tàn nhẫn.
Locke không nói gì mà cố nén cơn đau do cơ bắp bị xé rách, ném thanh trường kiếm đã bị uốn cong hoàn toàn đi và lấy ra từ nhẫn không gian một cây trường thương bằng sắt bình thường, đi theo sau Hals.
Đối mặt hai kẻ địch mạnh có khí thế áp đảo nhưng vẻ mặt của Tử Linh Ma Pháp Sư vẫn rất bình tĩnh. Dẫn nổ mấy trăm khung xương với thực lực Kỵ Sĩ thực tập cao cấp đã tiêu hao hết toàn bộ ma lực của hắn, tinh thần lực cũng khô cạn. Ở trạng thái này hắn lúc này thì một Ma Pháp học đồ cấp thấp cũng có thể xử lý được, không cần đến hai kẻ to con như Locke và Hals.
“Haizzz….”
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Tử Linh Ma Pháp Sư không biết đang nghĩ ra điều gì muốn nói nhưng chưa kịp nói ra lời cuối cùng, Locke và Hals đã hung hăng lao đến xé hắn ra thành từng mảnh.
- Mẹ nó, xương cốt của tên này cứng thật.
“Bang! Bang! Bang!” Hals dùng lưỡi kiếm rộng chặt liên tiếp ba nhát mới chặt được nửa cái đầu của tử linh pháp sư, nhịn không được mắng.
Nhưng tất cả sự bực bội khó chịu đều tan biến khi cầm lấy đầu lâu này. Hals bưng di hài của Ma Pháp Sư phấn khích giống như một tên trộm mộ vừa khai quật được một kho báu khổng lồ.
- Không ngờ ngươi lại có niềm yêu thích với đầu người chết.
Locke tựa vào cây thương và nhìn Hals với biểu cảm cạn lời.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, đây là lần đầu tiên Locke nhìn thấy một người có sở thích kỳ lạ như vậy.
- Ngươi biết cái gì? Đây chính là thân thể nguyên tố mà Ma Pháp Sư cấp một sắp tấn thăng cấp hai mới có được!
Hals dường như biết rất nhiều, vẫn ôm lấy nửa cái đầu lâu đắc ý nói.
Tên Tử Linh Ma Pháp Sư này quả thực đã chạm đến ngưỡng cửa cấp hai, chỉ một mình hắn đối mặt với ba người nhưng cũng tạo thành không ít rắc rối.
Một nửa khối xương màu trắng trong tay Hals hơi phát ra ánh huỳnh quang.
Locke không xa lạ gì với ma lực, phóng một sợi tinh thần lực ra dò xét. Quả nhiên, hắn cảm nhận được một loại ma pháp mang tính tử vong dị thường và cực kỳ phong phú từ trong đó.
- Chỉ riêng thứ này cũng đã đủ để bù lại những tổn thất của ba chúng ta lần này.
Hals cười khúc khích, cất kỹ mảnh xương rồi quay lại chăm sóc Arnold trong hố sâu phía dưới.
Locke tiến lên thu thập những di vật khác của Tử Linh Ma Pháp Sư, bao gồm cả thân thể vừa bị họ xé thành mảnh nhỏ. Hài cốt của sinh vật cấp một cũng rất đáng tiền. Họ chẳng thèm để ý đến việc sinh vật đó có cùng thuộc chủng tộc “ con người” hay không.
Nghỉ ngơi một lát. Locke hỏi hai người còn lại:
- Chúng ta đi đâu?
Hals, người đang đỡ Arnold, cảm nhận dao động năng lượng xung quanh rồi nói:
- Dao động chiến đấu ở phía tây cũng đã lắng xuống, chúng ta hãy đi phía bắc!
- Được
Locke gật đầu nói.
Phía tây là địa điểm chiến đấu của Leif và Charles, họ đang đối phó với Kỵ Sĩ Ảnh Tử yếu nhất trong ba kẻ địch, tin rằng sự yên lặng của các dao động năng lượng của trận chiến là bằng chứng cho thấy họ đã thắng.
Về phần phía bắc, đó là khu vực Shelley đang chiến đấu một mình với một Ma Pháp Sư thực vật hệ và cần sự hỗ trợ của họ càng sớm càng tốt.
- Đi thôi!
Ba vệt ánh sáng xuyên qua chân trời rồi hướng về phía bắc, chỉ để lại trên đảo một mảnh hỗn độn.
Dịch: Thanh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận