Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 187: Sơn Trang Monchi

Chương 187: Sơn Trang Monchi
- Ngươi thật sự muốn giúp Tử tước Meilong sao?
Trong phòng, Angelina chán nản nằm ở trên giường lớn, nhìn Jokin bận bịu trang điểm.
- Còn phải xem như thế nào đã, nếu như sự giúp đỡ của hắn thật sự hữu hiệu, giúp hắn một chút cũng không phải chuyện gì quá khó, đừng quên gia tộc Bili làm gì nha.
Jokin dùng bột phấn mang từ vương đô theo, vừa dậm lên mặt vừa nói.
- Ừm, cũng phải.
Angelina gật đầu.
Bili là một trong hai Ma pháp sư còn lại trong đội của họ mà Locke không quen, gia đình nàng ấy không phải là một gia đình quý tộc kinh doanh nhỏ ở Princeton, Bili lại là cô cháu gái mà gia chủ hiện thời thương yêu nhất. Thương vụ kinh doanh giữa thành Cantel và Tử tước Meilong này, Bili chỉ cần nhờ gia gia của mình cử người đến, tất cả chỉ cần Bili nói một câu là xong chuyện.
- Còn ngươi thì sao, tối nay không đi bầu bạn cùng tiểu tình lang à?
Sau khi trang điểm xong, Jokin nhìn thấy Angelina vẫn đang nằm trên giường, liền cười giễu cợt đùa một câu.
Angelina liếc mắt lườm Jokin một cái rồi cũng phớt lờ nàng ta.
Chỉ cần nhìn vào cách thu xếp nơi ở, họ mới biết thành phố Cantel nghèo nàn đến mức nào, phủ đệ của một Tử tước thậm chí còn không đủ chỗ cho tám người họ mỗi người một phòng, cuối cùng đành phải gộp hai người ở chung một phòng, đúng là để cho mấy vị công tử và tiểu thư phải chịu thiệt thòi.
- Vị hôn phu của ngươi ở một mình trong phòng, ngươi đi tìm hắn đi, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai khác đâu.
Jokin thúc giục.
Vì số lượng nam và nữ là số lẻ nên mỗi bên sẽ lẻ ra một người và được ở một phòng riêng.
Locke là vì thực lực là Kỵ sĩ thực tập trung cấp nên bị hai Kỵ sĩ còn lại đẩy ra ở riêng một phòng đơn.
- Nếu mà còn nói như vậy nữa ta đi tìm Diene cho bõ ghét đấy.
Angelina khẽ nghiến răng cắn môi nói với Jokin. Diene cũng giống Locke, ở trong một phòng đơn.
- Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa thôi mà.
Jokin nói rồi nhảy lên giường, miệng cười tươi rúc vào người Angelina.
Tuy rằng nhìn tướng tá phổng phao, nhìn có vẻ trưởng thành, nhưng kỳ thật nàng chỉ lớn hơn Angelina hai tuổi, kém Locke hai tuổi, hiện đang ở độ tuổi hồn nhiên, nghịch ngợm nhất.
Sau một hồi vui đùa ầm ĩ, Angelina nằm trên giường liếc nhìn bộ ngực như phát ra “xuân quang” chói mắt của Jokin, nàng định không nói, nhưng cuối cùng không nhịn được mà phải hỏi.
- Này, nói cho ta biết đi, “hai cái đó” của ngươi sao lại lớn như vậy?
Angelina cuối cùng cũng bật ra thành tiếng sau một lúc lâu kìm nén.
- Hả? Hai cái nào?
Jokin thoạt đầu chưa kịp phản ứng lại Angelina ám chỉ tới thứ gì.
Sau khi nhìn thấy Angelina chớp chớp đôi mắt phượng to sáng ngời kia, Jokin chợt hiểu ra ý của nàng ta.
- Ai da, ngươi thật là đen tối nha!
Jokin mắng đùa rồi nhanh như sóc nhào lên người Angelina.
- Để ta xem trên người ngươi có chỗ nào nhỏ nhá!
Jokin miệng nói và tay bắt đầu mò mẫm.
Vóc dáng của Angelina vốn tương đối mảnh mai, thế nên chắc chắn không phải là đối thủ của Jokin.
Sau khi hai nữ nhân nô đùa một chập loạn cả giường thì trời cũng đã vào khuya.
Vào ban đêm, sau khi tất cả ánh đèn đã tắt, giọng nói của Jokin vang lên từ bóng tối.
- Thật ra ta cũng không biết, nó tự nhiên thành ra như vậy đó.
Jokin đưa tay lên chạm vào hai cục mềm mại trước ngực, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói.
Không giống như những nữ nhân khác có vẻ rất quan tâm đến phương diện này, Jokin lại vô cùng rất phiền lòng vì bộ ngực ngày càng nặng nề của mình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến động tác làm phép và mang lại nhiều bất tiện trong cuộc sống hàng ngày.
- Vậy ngươi có thói quen đặc biệt nào, hay món ăn yêu thích gì không?
Angelina hỏi, là một Ma pháp sư ưu tú nên nàng luôn tin bạn vật đều có lý do, và đằng sau mỗi sự kiện bất thường luôn tồn tại một chân lý.
- Ừm, ta thích uống sữa thì có được tính không?
Jokin suy nghĩ một chút rồi đáp, nàng cũng biết vì sao Angelina lại hỏi như vậy.
- Sữa Greenland hả?
Angelina nghiêng đầu hỏi, bò Greenland là một trong số ít sinh vật ma hóa đã được thuần hóa thành công ở Đế quốc Omor.
- Không, là sữa Monbis.
Jokin nói, bò Monbis chỉ là giống bò bình thường, nhưng vì sữa của chúng sản xuất ra có vị ngọt dịu nên được giới thượng lưu vô cùng yêu thích.
Giá trị của nó không kém hơn nhiều so với một con bò Greenland cấp bậc sinh vật ma hóa.
- Ừm, ta sẽ thử.
Angelina thì thầm.
Bất kể là Grace hay Akano đều có những đường cong vô cùng quyến rũ, lượn sóng mướt mắt. Mấy nữ nhân tuy sống cùng trong một biệt thự, Angelina có địa vị cao quý nhất nên luôn có cảm giác khinh thường những người phụ nữ khác, có điều từ tận đáy lòng, nàng lại không hài lòng với một khía cạnh của bản thân, mà về chuyện này rõ ràng mấy nữ nhân kia vượt trội hơn hẳn nàng.
Con người đều sẽ có ganh tị so sánh, đặc biệt là phụ nữ.
Cả đêm cứ thế trôi qua trong yên ắng.
Sáng sớm hôm sau, đội tập luyện đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường đến sơn trang Monchi, nếu hoàn thành nhiệm vụ sớm sẽ không có nhiều đắn đo hay lo lắng nữa, họ còn có thêm thời gian đi dạo bên ngoài.
Không chỉ Locke và Angelina, Jokin cũng như nhóm người bản địa của Đế quốc Omor, cũng chưa từng đến hết được các nơi trong đế quốc.
Tử tước Meilong cũng đã đưa ra sự giúp đỡ mà hắn đã nói trước khi cả đội khởi hành.
Trong đó có bản đồ khu vực xung quanh sơn trang Monchi, chi tiết hơn nhiều so với bản đồ họ mua khi mới vào tỉnh Lip, có giá trị không tồi.
Bên cạnh đó còn có hai viên bảo châu Mies, loại bảo châu được hình thành tự nhiên này, không phải là vật dùng để trang trí, cũng không có tính thẩm mĩ cao, mà chỉ có một chút khả năng chống nhiễu nên được các Ma pháp sư chú ý và sử dụng, bản thân chúng không đắt tiền, có điều tác dụng không phong phú và xuất hiện trên thị trường ít hơn mà thôi.
Hai viên bảo châu này hầu như không có tác dụng gì nhiều đối với Ma pháp sư có tinh thần lực mạnh mẽ, còn hai Kỵ sĩ thực tập sơ cấp trong đội vừa vặn có thể dùng đến, có thể giúp họ chống lại một số trùng kích tinh thần nhất định.
Thông thường các u linh tương đối am hiểu ma pháp chấn động tinh thần.
Cuối cùng là về lai lịch và giới thiệu sơ lược về sơn trang Monchi.
Điều này cũng đã khơi dậy sự tò mò của mấy nàng Jokin và Angelina, thông thường những nơi sản sinh ra u linh đều là những nơi cực kỳ đặc biệt, yêu cầu điều kiện môi trường vô cùng khắc nghiệt, nồng độ và tỷ lệ các nguyên tố cũng là không thể thiếu.
Hơn nữa, u linh rất ít khi xuất hiện lẻ tẻ, phần lớn đều là theo nhóm, vậy mà ở sơn trang Monchi chỉ có hai con u linh, hiển nhiên là trường hợp đặc biệt.
- Đó là chuyện của mười năm trước...
Tử tước Meilong bắt đầu kể.
Mười năm trước, sơn trang Monchi là lãnh thổ của một Kỵ sĩ, và lãnh chúa của nó là Kỵ sĩ Monchi.
Sức mạnh của Monchi chỉ được coi là trung bình thấp ở tỉnh Lip, thực lực Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, thuộc loại Kỵ sĩ quý tộc không mấy được chú ý đến.
Mặc dù bản thân Kỵ sĩ Monchi rất tầm thường, nhưng Kỵ sĩ này đã cưới được một thê tử rất xinh đẹp, và điều đáng ngạc nhiên là Monchi phu nhân cũng là một Ma pháp sư quyền năng bất phàm.
Thực lực của một học đồ trung cấp đủ để chấn động đám đông ở vùng nông thôn này.
Kỵ sĩ Monchi đã từng nghĩ rằng mình thật may mắn khi cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.
Cũng nhờ vào một lần tình cờ cứu được nàng nên hắn mới lấy được cảm tình từ mỹ nhân.
Vào lúc mọi người vẫn đang ghen tị với sự may mắn của Kỵ sĩ Monchi, bỗng một cơn ác mộng bất ngờ ập đến.
Nữ nhi duy nhất của họ mắc phải một căn bệnh kỳ lạ không tìm ra nguyên nhân, và vị phu nhân Kỵ sĩ có kiến thức uyên bác kia, với thực lực Ma pháp học đồ trung cấp cũng không giúp ích gì cho việc chữa trị căn bệnh đó.
Đó là nữ nhi mà bọn họ yêu thương nhất, và cũng là kho báu duy nhất của hai người.
Cho đến khi chữ nhi sắp qua đời, Kỵ sĩ Monchi và phu nhân của mình bất ngờ tuyên bố đóng cửa sơn trang Monchi và đuổi toàn bộ gia nhân cũng như thị nữ đi nơi khác.
Nửa năm sau, khi có người tiến vào sơn trang Monchi mới phát hiện toàn bộ bên trong sơn trang đều rơi vào tình trạng tiêu điều, không có dấu vết người ở, không một tia nhân khí, về phần nguyên chủ cũng không biết mình đã đi đâu.
Có kẻ lớn gan muốn đi vào lục lọi xem có đồ vật gì quý giá có thể bán đi lấy tiền, nhưng chỉ cần có người đi vào, rất ít có thể trở ra, cho dù có đi ra cũng trở thành kẻ mất trí.
Nhiều lần như vậy khiến cho không ai dám tới gần sơn trang.
Sau đó, chính quyền địa phương đã báo cáo sự việc kỳ lạ này lên các cao tầng. Bá tước Frye đã phải cử người đi kiểm tra một phen, cuối cùng đã phát hiện ra hai con u hồn chiếm cứ trong nội bàn sơn trang, thực lực đại khái ở khoảng Ma pháp học đồ sơ cấp.
Ban đầu, vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng cách cử đến một Ma pháp học đồ trung cấp hoặc Kỵ sĩ thực tập cao cấp, nhưng không hiểu bằng cách nào đó đã lan rộng đến tận vương đô và được Học viện Hoàng gia Princeton trưng dụng làm một trong những điểm thi hành nhiệm vụ cho đợt luyện tập mùa hè này.
Mấy nàng Jokin là đội được cử đến để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Sau khi nghe Tử tước Meilong thuật lại, Locke và mấy Kỵ sĩ còn lại trong lòng thầm nghĩ không ngờ nguyên nhân ban đầu của sự việc lại còn có những khúc mắc như vậy.
Còn điều mà nhóm Ma pháp sư Jokin, Angelin nghĩ là có khi do Kỵ sĩ Monchi cùng phu nhân của hắn đã dùng phương pháp bị cấm nào đó để cứu nhi nữ của họ, cuối cùng mới sản sinh ra u linh.
Về phần phu phụ Monchi cũng không có ai hỏi, bởi rất có thể họ đã mất từ lâu.
- Ừm, sự giúp đỡ của ngài rất hữu ích.
Jokin gật đầu nói với Tử tước Meilong.
Tử tước Meilong hất cằm cười nói:
- Có thể giúp đỡ mấy vị là ta yên tâm rồi.
Cầm lấy bản đồ và bảo châu Mies, mọi người xuất phát lên đường.
Jokin đã lên kế hoạch về chuyện mang lại lợi ích cho Tử tước Meilong, nhưng không phải bây giờ, mọi thứ đều phải đợi khi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, và Tử tước Meilong hiểu rất rõ điều này.
Trên thực tế, Tử tước Meilong còn muốn trợ giúp tiền bạc cho đội ngũ, nhưng Jokin từ chối. Ở cái lãnh thổ rách nát nghèo nàn này, dù là Lãnh chúa như Tử tước Meilong cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu tiền, mà lại Jokin cũng không quan tâm đến số tiền ít ỏi đó.
Dịch: Nguyên Dũng
Biêm: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận