Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 85: Đêm

Chương 85: Đêm
Ngoài trừ việc Locke được bổ nhiệm, chuyện thứ hai chính là sắp xuất phát.
Locke đã bảo hộ công chúa Angelina an toàn trở về, vậy thì doanh đội bọn hắn chẳng những không có tội mà ngược lại còn lập được công lớn. Trong trận chiến tiêu diệt Charlie sắp tới, mặc dù doanh đội của bọn hắn bị tổn thất lớn về mặt binh lực, nhưng với sự chấp thuận của Hoàng tử Kensell, bọn hắn đương nhiên vẫn có thể được phân đến một phần nhỏ của chiếc bánh lớn này.
Lên đường tiến về tiền tuyến để cùng quân đoàn Hùng Ưng tụ hợp, tham gia vào trận tiến công thành Odis một tháng sau là nhiệm vụ tiếp theo của bọn hắn.
lãnh chúa đang phân công nhiệm vụ, Locke vừa lắng nghe vừa âm thầm suy nghĩ. Hắn suất lĩnh trung đội kỵ binh, có quyền lợi cực lớn, mà lại còn tương đối tự do, kỵ sĩ Will mạnh như vậy, căn bản là không cầ hắn bận tâm, hắn chỉ cần nhìn chuẩn cơ hội thu hoặc lợi ích là được.
Bây giờ hắn đang nhớ về Akano. Yorkshire đại thúc cho hắn biết, hiện giờ Akano và ba nữ nhân mà lúc trước hắn mang về đều đang ở phía sau thị trấn Giza và đang bận bịu thực hiện các giao dịch.
Yorkshire đại thúc cũng tán thưởng Akano rất nhiều lần trước mặt Locke, mặc dù nàng không phải người Faustain, nhưng năng lực mà nàng biểu hiện ra trong một tháng qua khiến những người quen biết nàng đều thật tâm bội phục.
“Hiện tại một phần ba công việc kinh doanh của thương nhân Henry trong bộ phận hậu cần, đều do Akano phụ trách.”
Đây là nguyên văn câu nói của Yorkshire đại thúc.
Là một nữ nhân yếu ớt, mà Akano có thể làm được đến mức ấy quả thực đã là rất lợi hại.
Trong đêm Locke trở về, tin tức hắn còn sống trở về đã được Yorkshire đại thúc truyền đến hậu phương thị trấn Giza, tính theo lộ trình, Akano chạy tới nơi này chỉ tốn khoảng ba ngày.
Locke vô cùng chờ mong được gặp lại Akano.
Sau khi bố trí xong nhiệm vụ, lãnh chúa Kedozi tuyên bố giải tán. Mấy vị trung đội trưởng lần lượt rời khỏi lều của lãnh chúa, Locke đang cùng Kane, Hans tán gẫu xem buổi chiều nên làm cái gì để giết thời gian, bỗng cách đó không xa, một nữ nhân trưởng thành có dáng người nở nang đang lo lắng nói chuyện với binh sĩ canh giữ.
Vừa nhìn thấy nữ nhân kia, Kane và Hans liền cười hì hì đẩy Locke. Hắn bị hai bằng hữu đẩy ra, chỉ biết lúng túng bước tới. Nữ nhân xinh đẹp kia hiển nhiên đã nhìn thấy Locke, vẻ lo lắng trên mặt lập tức hóa thành từ kinh ngạc rồi đến vui mừng, sau đó là che miệng, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, nàng không thèm quan tâm tới binh sĩ ngăn trước mặt, lao về phía Locke như một cơn gió.
Locke cũng giang hai cánh tay, đón lấy người phụ nữ đang lao tới. Hai người ôm nhau rất lâu, như thể không muốn tách ra.
Lúc này Kane và Hans mới bước ra phổ cập “kiến thức” cho binh sĩ vừa mới ngăn cản Akano tiến vào.
- Nhìn cho kỹ, đây là chị dâu của chúng ta, về sau nhớ khách khí một chút!
Kane vỗ vỗ bả vai của binh sĩ đó, nói.
Người binh sĩ này hiển nhiên là biết Locke, nhưng vẫn đang há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Đêm đó, Locke, Hans, Kane và Akano ngồi bên một đống lửa ở một bãi đất trống bên ngoài doanh trại.
Trên đống lửa đang nướng một vài con chim do các binh sĩ bắt được. Bây giờ cũng sắp đến năm mới rồi, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, căn bản không có động vật hoang dã xuất hiện, hơn nữa xung quanh nơi này cũng không có bất kỳ thôn xóm Charlie nào, bốn con chim mà bọn hắn đang nướng thật đúng là khó tìm.
Mấy con chim mập mạp này là do một vài binh sĩ thông minh rình cả một buổi sáng mới bắt được.
Locke điêu luyện lật giá nướng, cuộc sống trong Bạch Linh sơn mạch trước đó đã nâng kỹ năng nướng của hắn lên một tầm cao mới, nhìn kỹ thuật nướng của Locke vừa thực dụng lại vừa có tính nghệ thuật.
Akano nghiêng đầu, dựa vào cánh tay của Locke, ngây người nhìn hắn, ngắm nghía khuôn mặt nghiêm túc xem lẫn kiên nghị của hắn.
Kane và Hans đều coi như là không nhìn thấy cảnh này. Kể từ sau khi nàng gặp lại Locke vẫn luôn là dáng vẻ này. Lúc đầu, hai tên kia còn trêu đùa Locke và Akano một hai câu, nhưng về sau bọn hắn nhận ra đôi cẩu nam nữ này cứ như là ở chốn không người, xem chút nữa là diễn một vở kịch tình cảm buồn nôn trước mặt hai người, bọn hắn chỉ có thể giả mù, mắt không thấy thì tim không đau.
Lúc Locke nướng thịt chim chín tới, hai con chim của Hans và Kane cần thêm chút thời gian nữa mới ngon. Locke rất từ tốn móc ra một tấm khăn mùi soa màu trắng trong ngực, cẩn thận mở ra, trong đó có một ít bột phấn màu đỏ.
Kane và Hans tò mò nhìn xem Locke định làm gì, lúc Locke rắc một ít bột màu đỏ lên thịt nướng, một mùi hương kích thích xộc thẳng vào lỗ mũi, khiến những người xung quanh không khỏi chảy nước miếng.
Kane liếm liếm môi một cái, tò mò hỏi:
- Locke đại ca, đây là thứ gì vậy?
- Gia vị!
Locke tự tin “nhả” ra một từ vựng mà Angelina đã dạy hắn. Sau khi phân một ít bột đỏ còn thừa cho Kane và Hans, Locke cẩn thận gói kỹ lại.
Kane cùng Hans hận không thể rắc món “gia vị” mới lạ mà Locke đưa cho bọn hắn ngay lập tức lên đồ ăn, một cỗ mùi thơm nồng đậm theo gió bay đi, cách đó không xa, mấy vị binh sĩ túc trực cửa doanh cũng nhịn không được mà phải liên tục ló đầu ra xem mấy người kia làm món ngon gì mà thơm nức mũi vậy.
Locke đem thịt nướng đã làm xong cho Akano, hắn đã ăn thịt nướng hơn một tháng, nói thật nếu hiện giờ trong doanh trại không có hoạt động giải trí nào khác, hắn sẽ không đi cùng Kane và Hans ra bên ngoài doanh trại ăn thịt nướng.
Akano nhận thịt nướng mà Locke đưa cho, dựa vào vòng tay của hắn, ăn chậm rãi mà không nói câu nào. Nàng tinh ý nhận ra chiếc khăn mùi soa màu trắng bọc bột đỏ, rõ ràng là làm từ quần áo phụ nữ, nhìn cử chỉ cẩn thận của Locke, nàng không biết là hắn đang nâng niu chiếc khăn tay hay là trân quý gia vị bột đỏ nữa.
Nhưng Akano không biểu hiện ra bên ngoài, cũng không làm ra cử chỉ bất thường gì, hiện giờ cả thể xác và tinh thần đều thuộc về Locke, nàng hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác ngoài nam nhân của mình, vả lại Akano chưa bao giờ nghĩ đến việc độc hưởng Locke.
Đám người hài lòng hưởng thụ gió mát ban đêm, mặc dù bây giờ vẫn là mùa đông, nhưng mấy ngày nay không có tuyết rơi, nhiệt độ cũng không thấp lắm, cho nên loại thời tiết này rất thích hợp để hành quân, lãnh chúa đã quyết định khởi hành vào ngày kia, về tiền tuyến tụ hợp cùng quân đoàn Hùng Ưng.
Bốn người ăn xong và trò chuyện một lúc, sắc trời cũng không còn sớm, mặt trăng cũng đã treo trên cao. Kane cùng Hans rất thức thời, ý tứ chào hai người Locke, lần lượt rời đi. Locke cũng đưa Akano trở lại căn lều mà hắn mới được phân cho lúc trưa.
Bởi vì Locke hiện tại là phó trung đội trưởng trung đội kỵ binh, cho nên lều của hắn cách lều của đám kỵ binh rất gần. Lều vải của hắn và và Kỵ sĩ Will về cơ bản đều dựng ở hai bên đám lều của trung đội kỵ binh để thuận tiện cho việc di chuyển của đội kỵ binh.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc cung quanh đây, Locke là người có địa vị lớn nhất.
Cho nên, Locke mới có thể không kiêng kị mang theo Akano vào lều của mình, hơn nữa, trong doanh trại đã lan truyền ra tin Locke sắp trở thành quý tộc, không có ai dám vì chuyện nhỏ nhặt này tìm hắn gây phiền phức.
Hai người vừa vào trong lều, giống như củi khô gặp lửa mạnh, ôm hôn nhau thắm thiết, tất nhiên chuyện gì xảy ra cũng nên xảy ra.

Sau vài giờ mây mưa với nhau, Locke và Akano đều mệt thở hổn hển.
Akano nằm tựa lên ngực Locke, đưa bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve những vết sẹo trên người hắn, nàng biết rõ cơ thể của Locke, nhưng không ngờ mới chỉ hơn một tháng không gặp, đã lại xuất hiện thêm nhiều vết sẹo chồng chéo dày đặc trên người như vậy. Động tác của Akano rất nhẹ nhàng, khiến Locke cảm thấy tê tê và dễ chịu.
Đối với ba chiếc xương sườn bị gãy, Locke khi mới trở về đã nhờ bác sĩ trong quân doanh nối lại. Không giống như Locke và đám binh sĩ chỉ hiểu về nối xương sơ đẳng, chỉ có thể đem qua loa hai đầu xương sườn nối liền, đám bác sĩ trong quân doanh đã đi theo doanh đội bọn hắn từ lúc hai nước mới vừa khai chiến đến bây giờ, trong mấy năm chiến tranh không có dạng vết thương gì mà bọn hắn chưa thấy qua, trong mắt bọn hắn, vết thương của Locke không đáng nhắc tới.
Cũng nhờ Locke là kỵ sĩ thực tập nhập môn, có chút ít đấu khí nên cơ thể mới có thể hồi phục nhanh như vậy. Hắn vẫn chưa quên hai vị bác sĩ trong doanh trại dặn dò kỹ lưỡng, trong hai tuần sau khi nối xương không được vận động mạnh. Nhưng nhờ có đấu khí chữa trị, mới vẻn vẹn hai ngày mà Locke đã cảm thấy xương cốt của mình đã gần như lành hẳn.
Nếu không, hắn đã không thể cùng Akano mây mưa lâu như vậy. Locke đã không gặp Akano hơn một tháng, đêm nay rõ ràng là nàng cũng đáp ứng nhiệt tình hơn mọi lần, trước kia quằn quại hơn một giờ là nàng đã nằm dính giường, thế mà đêm nay nàng lại cùng hắn đến tận mấy giờ đồng hồ. Cái giá phải trả là bây giờ Akano mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn cử động.
Nàng nằm gọn trong vòng tay của Locke, chậm rãi kể lại bản thân đã trải qua tháng này như thế nào. Những dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng sau khi Locke trở lại, nàng rất cần một bờ vai vững chắc để dựa vào.
Khi nàng nói đến việc hiện tại đám lưu manh ở thị trấn Giza đã bị nàng thu phục, mà lại thế lực đã lớn mạnh hơn trước không ít, Locke đã dành cho Akano những lời cổ vũ thích hợp.
- Đều là nhờ có Lafite tỷ tỷ giúp sức!
Akano cao hứng nói với Locke.
- Ồ? Hiện giờ ba người các nàng đó thế nào rồi?
Locke hỏi thăm.
- Tiểu thư Grace đã giúp ta rất nhiều trong thời gian ngươi đi vắng, Lafite tỷ tỷ cũng vậy.
Akano đáp.
- Còn tiểu Christine nghe tin ngươi còn sống trở về, cũng tranh cãi kịch liệt muốn tới đây ngay, nhưng bị dì của nàng ấy ngăn lại.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận