Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 16: Dạy bảo

Chương 16: Dạy bảo
- Một, hai, đâm!
- Brett, chưa ăn gì à? Thẳng lưng đi!
- Nhìn về phía trước, chém!
...
Quân doanh tràn ngập thanh âm của tiểu đội trưởng huấn luyện binh sĩ, trong lòng mỗi người lúc này đều cảm thấy căng thẳng, mấy tên thuộc hạ nghịch ngợm thường ngày bỗng ngoan hơn hẳn, bởi vì bọn hắn biết lần này liên quan đến tiền đồ của lão đại, nếu như có chuyện gì xảy ra bọn hắn chết chắc.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về tòa lều màu xanh đậm ở trung tâm doanh trại. Cuối cùng, doanh trướng mở ra, mấy vị trung đội trưởng nối đuôi nhau bước ra ngoài.
Vài tên đầu óc nhanh nhẹn bèn nhân cơ hội chào hỏi các vị trung đội trưởng:
- Monte đại thúc xong việc rồi ạ.
- Chào ngài trung đội trưởng!

Tuy nhiên tất cả các trung đội trưởng đều đang có tâm tư, cũng không có thời gian để ý tới đám binh lính xum xoe chung quanh. Bọn hắn không phải lũ ngốc, nhìn sắc mặt cũng đủ hiểu nên sau khi chào hỏi xong bèn ai về đội người nấy.
Kỵ sĩ Will là người cuối cùng bước ra, hắn đi thẳng đến một nhóm binh lính đang huấn luyện, ngẫu nhiên phân công hai người:
- Đi gọi Jelson và Locke đến sân huấn luyện phía sau doanh trại.
Hai người lập tức hiểu ra liền nhanh chóng chạy đi gọi người.
Khi tên lính trẻ mặt đang rất hưng phấn chạy tới bên Locke truyền đạt chỉ thị của Will kỵ sĩ, Locke biết mình đã thành công, ở chung quanh binh lính với ánh mắt mơ hồ nhìn theo, Locke hiên ngang một mình đi tới sân huấn luyện phía sau doanh trại.
Sân huấn luyện phía sau doanh trại đối với các binh sĩ là một nơi vô cùng thần bí, chỉ có từ cấp trung đội trưởng trở lên mới có tư cách tới nơi này huấn luyện, hơn nữa diện tích nơi này rất rộng lớn, sân huấn luyện chỉ có mười mấy người sử dụng còn lớn hơn sân tập được cả trăm người trong doanh trại dùng chung.
Khi Locke tới nơi thì Jelson đã đứng đợi ở cửa, hai người chào hỏi binh lính đang làm nhiệm vụ ở cửa rồi cùng nhau tiến vào sân huấn luyện, lính trực ban hình như đã nhận được tin tức bèn nói với cả hai:
- Kỵ sĩ Will đã ở sân tập rồi.
Jelson là một người đàn ông trung niên tầm khoảng 30 tuổi. Tuổi quân ngũ của hắn ngang với Yorkshire đại thúc, có khuôn mặt hơi vàng vọt và gầy gò, dáng người cao ráo và có tiếng tốt trong doanh trại, việc hắn được tấn thăng lên trung đội trưởng Locke cũng không ngạc nhiên.
- Locke lão đệ, lần này được tấn thăng làm trung đội trưởng cũng không có gì lạ, trong doanh trại không ai không biết đến cái tên Locke.
Jelson chủ động tới gần làm quen.
- Jelson lão ca đừng nói vậy, huynh chẳng phải cũng được thăng chức đó sao. Mà này, huynh có biết vị trí của hai chúng ta sắp xếp thế nào không? Đi đến trung đội nào?
Hai người một là người ở trung đội hai, một là ở trung đội một, hiển nhiên bọn hắn sẽ không ở lại đội ngũ cũ đảm nhiệm trung đội trưởng.
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ trong doanh trại sẽ đưa ra thông báo vào buổi chiều.
Jelson trả lời.
- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi nhanh thôi, đừng để kỵ sĩ Will đợi lâu.
Locke nói.
Trên thực tế, theo tuổi tác và tuổi quân sự, Locke nên gọi Jelson là đại thúc, nhưng do hắn xưng huynh gọi đệ với Locke trước, Locke cũng thuận miệng đáp lại hai tiếng lão ca. Dù sao doanh trại là dựa theo thực lực mà phân, thực lực của Jelson cũng chưa chắc mạnh hơn Locke, vả lại hiện giờ cả hai đều là binh nhất trung đội trưởng, Locke gọi hắn là “lão ca” cũng không là vấn đề lớn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trung tâm của sân tập, đây không chỉ là một sân tập đơn giản, hai bên có không ít lều vải và tháp lâu, về phần trung tâm, đó là một không gian rộng mở được bao quanh bởi hàng rào. Kỵ sĩ Will hiện đang ở trong khu vực lớn nhất.
Locke cùng Jelson cung kính đi tới trước mặt chào hỏi:
- Will đại nhân.
Hắn không mặn không nhạt đáp một tiếng:
- Ừm.
Sau đó bắt đầu chỉ chung quanh và nói với hai người bọn họ:
- Sau này các ngươi cố gắng tu luyện thật tốt và sẽ rèn luyện ở đây. Ta thỉnh thoảng sẽ tới chỉ điểm, nhớ kỹ, đừng làm hỏng trang bị xung quanh, tất nhiên có thể tùy ý sử dụng.
Xung quanh sân tập còn có rất nhiều trường thương, trường kiếm, thậm chí còn có mấy bộ áo giáp.
- Các ngươi hẳn là đoán được ta gọi tới đây vì nguyên nhân gì, chỉ thị cụ thể chắc cũng sắp có rồi, cho nên ta cũng sẽ không nhiều lời, hôm nay ta sẽ dạy cho hai ngươi đấu khí Hùng Ưng.
Kỵ sĩ Will nhàn nhạt nói.
Kỵ sĩ Will là quý tộc kỵ sĩ, thân là quý tộc nên cũng có chút khoảng cách đối với thường dân, dù mọi người đều là trung đội trưởng, nhưng hắn vẫn có chút khinh thường đối với hai người Locke. Dĩ nhiên Locke cũng không ngốc, thoáng cái đã nhìn ra ngay, còn Jelson thì khỏi phải nói, kinh nghiệm đầy mình có gì mà không biết. Mặc dù không hiểu tại sao kỵ sĩ Will lại như vậy, nhưng cả hai người đều điều chỉnh tư thế rất thấp, dù sao thì bây giờ họ cũng ở thế dưới, đâu dám yêu cầu hơn.
- Đấu khí Hùng Ưng là đấu khí tiêu chuẩn của Quân đoàn Hùng Ưng. Từ quân đoàn trưởng cho đến binh nhất phổ thông đều tu luyện loại đấu khí này. Đây là một bộ pháp điển đấu khí trân quý có thể tu luyện đến cấp bậc kỵ sĩ. Trước khi luyện tập, các ngươi phải đảm bảo không tùy ý truyền nó cho người khác!
Kỵ sĩ Will tiếp tục nói.
- Rõ!
Cả hai đồng thanh đáp.
- Tiếp theo ta sẽ dạy cho các ngươi cách thổ nạp và ngưng tụ hạt giống đấu khí. Hãy lắng nghe cho kỹ...
Kỵ sĩ Will đi thẳng vào vấn đề.
Locke đã trải qua một buổi chiều ở đây dưới sự dẫn dắt của kỵ sĩ Will, đến khi trời chạng vạng tối, vầng sáng đỏ rực trên bầu trời hiếm khi xuyên thủng đám mây đen để lộ ra màu sắc của nó. Locke và Jelson đứng tấn với bộ ngực lộ ra, khuôn mặt đỏ bừng bừng đang vô cùng nỗ lực.
Ngưng tụ hạt giống đấu khí là bước đầu tiên trong việc tu luyện đấu khí. Độ tuổi tốt nhất để các kỵ sĩ luyện tập đấu khí là từ 12 đến 14 tuổi, tiếc là cả hai đều đã bỏ lỡ giai đoạn vàng. Tuy nhiên, bọn hắn đều là những người có tư chất tốt, càng là trung đội trưởng được tuyển chọn ra trong số hàng trăm người, mặc dù sức mạnh của bọn hắn không phải là tốt nhất nhưng cũng không tệ.
Người bình thường cần từ một đến ba ngày mới có thể ngưng tụ ra hạt giống đấu khí Hùng Ưng. Mặc dù vị trí cụ thể của hai người vẫn chưa được thông báo rõ ràng, nhưng lúc này không ai chịu nhường ai, cả hai đều đang nén năng lượng của mình.
Cuối cùng, vào lúc ánh hoàng hôn biến mất và mặt trời đỏ rực lặn xuống, Locke hét lớn một tiếng, ánh mắt dữ tợn.
-Tập hợp lại cho ta!
Lúc này, dưới bụng Locke ngưng tụ ra một đốm màu trắng, nhỏ như hạt gạo.
Có lẽ là bị Locke kích thích, không bao lâu Jelson liền kêu to một tiếng, tựa như đã hao hết toàn lực, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vị trí dưới bụng, cuối cùng đốm nhỏ màu trắng cũng lặng lẽ hiện lên.
Kỵ sĩ Will ở bên cạnh chờ nhiều giờ lúc này mới bước lên phía trước.
- Không hổ là người xuất thân từ quân doanh, ngay ngày đầu tiên đã ngưng tụ được, đêm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Từ giờ trở đi, hãy đi theo lộ trình ta đã dạy cho về đấu khí Hùng Ưng để tự rèn luyện bản thân. Có bất kỳ thắc mắc nào cứ đến sân huấn luyện gặp ta.
Nói xong, kỵ sĩ Will quay người rời đi.
Locke và Jerson nhìn nhau, thở hổn hển, sau đó cả hai cùng bật cười. Bọn hắn biết rằng từ nay về sau đã bước vào thế giới của kẻ mạnh, và cũng có khả năng nắm giữ một phần vận mệnh của mình. Không lâu sau, hai người lính canh đến giúp cả hai trở về trại, có lẽ là tuân theo lệnh của kỵ sĩ Will.
Sau khi được tấn thăng trung đội trưởng, lẽ ra bọn hắn sẽ được ăn tối với lãnh chúa, nhưng đã quá giờ cơm, hai người thậm chí còn không biết cụ thể việc bổ nhiệm ra sao, chỉ có thể đến nhà ăn của quân doanh tìm cái gì đó để bỏ vào bụng. Đầu bếp của nhà ăn rõ ràng đã nhận được tin và sớm đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho hai người họ.
Nói là bữa ăn thịnh soạn, nhưng cũng chỉ có bánh mì trắng và bát canh thịt, tuy không nhiều nhưng Locke từ bé đến lớn là lần đầu tiên ăn bánh mì trắng, bánh mì trắng như ngọc thon dài, giòn ngọt, cắn một miếng thôi cũng đủ lâng lâng cả buổi. So với loại bánh mì đen cứng ngắc ném chó chó chết thì bánh mì trắng xứng tầm chỉ có "tầng lớp thượng lưu" mới được thưởng thức. Locke với tay cầm lấy một cái ăn như hổ đói, dáng ăn của Jelson cũng không khá hơn là bao. Đầu bếp thực sự rất có tâm, hắn đã chuẩn bị sẵn sáu ổ bánh mì trắng và một nồi canh thịt lớn, bao khổ cực trong ngày đều tan biến trong bữa ăn này.
Ăn tối xong, hai người chào nhau rồi rời đi, lúc này trong quân doanh ngoại trừ tuần tra viên cùng với vài ngọn đuốc đốt rải rác trong doanh trại, về cơ bản tất cả mọi người đều đã về doanh trướng của mình. Locke chậm rãi trở về doanh trướng đội mình, nói thật là do hắn ăn quá no rồi, tuy rằng hắn trước đây từng ăn thịt, nhưng đều là thịt heo, hôm nay là lần đầu tiên hắn được nếm thử cao lương mỹ vị như vậy. Cũng may ăn nhiều cũng không gây ảnh hưởng tới hạt giống đấu khí của hắn, nếu không hắn đã khóc rồi.
Cách lều trại của đội mình không xa, Peter đang quan sát màn đêm ngoài lều, ánh mắt sắc bén phát hiện ra Locke bèn xông vào trong lều, hô to:
- Locke đại ca đã trở lại!
Lập tức, một đám người nhao nhao xông ra ngoài.
Mấy phút sau, Locke sắc mặt tái nhợt nhìn nhóm người kích động đang lao ra. Bọn hắn vừa mới gây ra 10.000 điểm sát thương chí mạng cho Locke, thử tưởng tượng một người vừa ăn no muốn ói lại bị một đám tráng hán đẩy tới đẩy lui trong đêm tối sẽ thống khổ cỡ nào.
Cơ mà trời quá tối nên đã che mất sắc mặt tối sầm của Locke, đám người giờ phút này cũng không có chú ý tới lão đại đang tức giận trong lòng, hưng phấn hỏi cái này cái kia, nhìn bọn hắn đã đợi cả buổi chiều nên Locke cũng bỏ qua mà kể sơ qua sự tình.
- Locke đại ca, huynh thu hoạch được đấu khí, hẳn là mạnh hơn nhiều so trước kia nhỉ?
Hans hỏi.
Locke suy nghĩ một chút, mơ hồ đưa ra một câu trả lời:
- Chắc vậy!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: KhangaCa
Bạn cần đăng nhập để bình luận