Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 670: Đau Lòng

Chương 670: Đau Lòng
Không những như vậy, người dân ở đây còn thích sử dụng cửa sắt. Họ nói rằng cái thứ này có phong cách châu Âu. Thậm chí, còn hàn một tầng lưới sắt lên trên cửa sổ, mục đích là để ngắm cảnh hơn là chống trộm.
Đúng lúc Đổng Thanh nhổ nước miếng vào lòng bàn tay, dự định phá cửa lần nữa thì một âm thanh “ Kẽo kẹt” vang lên. Cửa tự mở, bên trong lộ ra một cô bé với bím tóc hai bên.
-Ca ca tỷ tỷ, các người là người ư?
Con mắt của tiểu nha đầu ctràn đầy sự lo lắng nhưng giọng nói lại ngây thơ hỏi.
Có thể nhìn ra, nha đầu này đã bị đám Hoạt Thi kia hù dọa.
-Đúng đúng đúng, mau cho chúng ta vào đi!
Lúc này sao Đổng Thanh có thời gian giải thích với tiểu da đầu. Hắn vội vàng kéo Tiểu Nhã vào bên trong phòng, đồng thời sau khi vào cửa liền khóa cửa chống trộm lại.
Tiến đập “Thùng thùng” ở dưới lầu vẫn không dứt bên tai. Đổng Thanh không dám chắc tên Hoạt Thi bị giam ở bên trong lúc nào sẽ phá cửa ra ngoài.
“Cho dù có phá cửa ra ngoài cũng đừng tìm chúng ta. Tìm đến A Hoàng sát vách, A Hoàng nhiều thịt.” Đổng Thanh lải nhải chắp tay trước ngực hy vọng nói.
Không phải tộc ta, trong lòng ắt sẽ khác. Nếu như A Hoàng sau khi biến dị có thể đồng quy vu tận với những con Hoạt Thi ở mảnh đất này thì đó là kết cục tốt nhất, Đổng Thanh nghĩ vậy.
-Mong rằng phòng này có thể đủ vững chắc.
Đổng Thanh thầm thở dài. Vừa rồi hắn còn lo rằng cửa quá rắn chắc, bây giờ hắn lại hy vọng rằng căn phòng này có thể cứng hơn thép.
Xuyên qua cửa chống trộm và cửa sổ quấn thép gai, Đổng Thanh nhìn chằm chằm vào A Hoàng vẫn đang chiến đấu ở đó.
Trận chiến kéo dài gần nửa giờ, trong ba con Hoạt Thi có hai con bị A Hoàng cắn đứt đầu, chỉ có một con hoảng sợ bỏ chạy.
Mà tình trạng của A Hoàng cũng không được tốt lắm. Khắp người nó có vô số vết sẹo, bộ lông màu vàng đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn như thể vừa mới tắm trong máu ra.
Một vết xước cực lớn kéo dài từ khóe miệng đến chóp mũi của A Hoàng, để lộ ra khung xương trắng hồng và hàm răng sắc nhọn bên trong, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Đổng Thanh đã quan sát một thời gian dài như vậy, hắn cũng đã có một ít phán đoán, A Hoàng vẫn còn có chút lý trí. Bởi vì từ đầu đến cuối nó đều vừa chiến đấu vừa bảo vệ thi thể của lão Lưu. Cho dù nó có bị cắn thì nó cũng sẽ không để ba tên Hoạt Thi kia làm lão Lưu bị thương.
Sau khi chiến đấu kết thúc, A Hoàng liếm miệng vết thương trên người rồi xoay người nằm xuống bên cạnh cái ổ nhỏ của mình. Trước đó cái ổ cao chưa đến ba mươi centimet, dài không đến một mét. Cái này là do lão Lưu đã tùy tiện làm một cái ổ nhỏ bên cạnh nhà cầu cho A Hoàng.
Bây giờ A Hoàng hiển nhiên không thể chui vào. Nhưng nó không có quên. Nó một bên vừa liếm láp miệng vết thương của mình, một bên lẳng lặng nhìn thi thể không còn nhúc nhích của lão Lưu.
Đổng Thanh thấy chung quanh tạm thời không còn gì nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ọt ọt.”
Tiếng bụng đói vang lên.
Cả ngày nay gần như Đổng Thanh không ăn gì cả. Vừa rồi lại thực hiện một loạt hành động dữ dội như vậy đã sớm khiến hắn cạn kiệt hoàn toàn bộ sức lực.
Tiểu Nhã đỡ hơn một chút, nhưng mà nàng nghe thấy tiếng bụng kêu của Đổng Thanh liền che miệng cười khẽ một tiếng, vô hình làm tiêu tan đi bầu không khí sợ hãi xung quanh một chút.
-Tiểu muội muội, ở đây có gì ăn không?
Tiểu Nhã hỏi.
Con gái rất dễ nói chuyện với nhau, mà tiểu nha đầu này nhìn qua chỉ khoảng tầm tám, chín tuổi, chắc là mới học lớp ba, học lớp bốn
-Có, trên ban công đằng sau có một thùng mì ăn liền, còn có một thùng đồ hộp.
Tiểu nha đầu quả quyết nói.
Những nơi tương đối nguy hiểm như ban công này, đương nhiên phải để Đổng Thanh ra tay. Hắn lấy lại tinh thần rồi thuận theo hướng tiểu nha đầu chỉ, đi về phía ban công ở đầu bên kia của ngôi nhà.
Đổng Thanh nhìn qua cửa sổ biết rằng trên ban công tạm thời không có nguy hiểm, hắn lặng lẽ mở chốt cửa. Sau khi bảo Tiểu Nhã giữ cửa, bản thân hắn nhanh chóng ôm một thùng mì ăn liền rồi chạy về phía trong phòng.
Sau khi Đổng Thanh mang mì ăn liền về nhà liền lập tức bảo Tiểu Nhã đóng cửa.
“Ầm!”
Tiếng đóng cửa to lớn ngăn cách ba người cùng với thế giới bên ngoài, đồng thời cũng khiến và Tiểu Nhã cảm thấy an toàn hơn một chút.
Một thùng đồ trái cây đóng hộp quá nặng, Đổng Thanh không còn sức để cầm nữa. Bây giờ tay của hắn còn vẫn đang bị thương, lớp da kia cũng không thể mọc lại nhanh như vậy. Hơn nữa sau khi leo lên vách tường, tay Đổng Thanh hiện tại sưng như tay gấu.
- Tiểu Nhã, ngươi làm đồ ăn đi, ta sắp chết đói rồi.
Đổng Thanh trực tiếp ngồi bệt xuống đất, cúi đầu nói.
Tiểu Nhã cũng hơi đói bụng, nàng lấy ra ba gói mì ăn liền rồi vào phòng bếp nấu cơm.
Sau khi Tiểu Nhã đi, Đổng Thanh bốn mắt nhìn về phía căn phòng này rồi lại quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu.
-Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?
- Ta tên là Triệu Trân Trân, ba ba gọi ta là Tiểu Trân.
Tiểu nha đầu ngây thơ nói.
Đổng Thanh sống rất khép kín. Người quen biết xung quanh cũng chỉ giới hạn ở mấy hộ nhà gần hắn mà thôi. Còn tiểu nha đầu nhà sát vách này thật sự hắn không biết.
-Thế ba ba ngươi đâu?
Có lẽ thấy biểu cảm của tiểu nha đầu này quá đáng yêu, Đổng Thanh liền đùa giỡn nhéo cánh mũi phập phồng của tiểu nha đầu một cái rồi hỏi.
-Ba ba ở dưới lầu.
Tiểu nha đầu méo miệng nói.
Đổng Thanh nghe xong thì thân thể trở nên căng thẳng. Vừa rồi hắn nghe thấy dưới lầu có tiếng đập cửa rất lớn, loại tiếng vang kia không phải là tiếng do một người bình thường có thể tạo ra.
-Vậy làm sao ngươi có thể lên được đây?
Đổng Thanh kéo ra một nụ cười còn có coi hơn cả khóc mà hỏi.
- Ba ba muốn cắn ta, ma ma bảo ta lên lầu trốn đi.
Giọng nói của Tiểu nha đầu trầm thấp.
- Vậy còn ma ma ngươi đâu?
Tuy rằng có lẽ hắn đã đoán ra nhưng hắn vẫn hỏi.
- Ma ma muốn ngăn cản ba ba cắn ta, nhưng ba ba lại cắn ma ma... Huhu…
Tiểu nha đầu còn quá nhỏ, nhưng không có nghĩa là cái gì nó cũng không biết. Nó nói xong liền khóc lên.
Đám Hoạt Thi kia đều ăn thịt người, Đổng Thanh không cần phải hỏi tiếp nữa cũng biết mẹ của tiểu nha đầu này có kết cục ra sao.
-Hu hu... Ca ca, ma ma ta có thể sống sót không? Ba ba bị làm sao vậy? Hu hu hu…
Tiểu nha đầu càng khóc càng lớn mà nội tâm của Đổng Thanh cũng vô cùng đau lòng. Nhưng hắn biết rõ xung quanh còn rất nhiều nguy hiểm liền bịt miệng tiểu nha đầu lại ngăn không cho tiếng khóc truyền xa, cổ họng hắn khô khóc nói.
-Đúng vậy, nàng ấy sẽ sống, người đừng sợ.
Đừng thấy trước đó cô bé nhìn vẫn còn ổn, trên thực tế nàng đang đứng trước bờ vực sụp đổ. Tận mắt thấy thân sinh mẫu nhân chết đi, áp lực mà nàng phải chịu còn lớn hơn nhiều so với những người khác.
Có lẽ là đã quá mệt mỏi, tiểu nha đầu khóc trong ngực Đổng Thanh khoảng mười phút liền ngủ thiếp đi, khóe mắt còn vươn lại nước mắt.
- Haiz.
Bên này Đổng Thanh thở dài, bên kia Tiểu Nhã đi ra từ phòng bếp. Nàng cũng đã nghe lời mà tiểu cô nương vừa mới nói, trên mặt cũng có hai hàng nước mắt.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận