Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 219: Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Muội Muội

Chương 219: Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Muội Muội
Locke giả vờ tùy ý đi lại, cuối cùng đi đến bên cạnh một bụi cây cách Jokin không xa và làm bộ đề phòng tứ phía.
Nữ nhân này quả thực đang có chuyện giấu giếm, chần trừ ở trước cây cổ thụ rất lâu, Diene cũng nhờ sự giúp đỡ của đám người Angelina mà leo lên từ lâu, vậy mà nàng ta không hề di chuyển một bước.
- Jokin, lên đây đi!
Túi ngủ của Angelina ở bên cạnh Jokin trên một cái cây khác, nàng cũng là người được Locke bế lên đầu tiên.
- Ta kiểm tra thêm xem xung quanh còn nguy hiểm nào không.
Jokin đáp lại.
Nghe vậy Angelina không suy nghĩ nhiều mà chui luôn vào túi ngủ. Hôm nay thực sự là một ngày mệt mỏi, đặc biệt là về mặt tinh thần lực, cho nên cần nghỉ ngơi bổ sung một phen.
Bây giờ chỉ còn lại Bob và Chris ở dưới gốc cây, do bị thương nên đêm nay họ không cần phải thức đêm canh gác, nhưng vẫn phải giăng dây và đặt bẫy xong xuôi mới được lên cây ngủ.
Ánh mắt Locke không hề rời khỏi Jokin, Locke đã phải rất cố gắng để nhịn cười khi nhìn thấy cô nàng bực tức dậm chân ở một chỗ nhưng do dự hồi lâu không dám lên.
Hắn cũng không vội, cứ ở một bên lén quan sát xem Jokin có thể nghĩ ra biện pháp gì.
Gió lạnh ban đêm bắt đầu thổi qua, đôi bắp chân trắng nõn của Jokin dưới chiếc váy đỏ rực bị gió thổi bay, da gà da vịt cứ thế nổi lên từng đợt. Tuy mới là đầu tháng sáu nhưng ban đêm trong rừng không hề dễ chịu chút nào, tiết trời không ấm áp như đêm ở Princeton, nếu có gió lạnh thì chỉ như là một làn gió mát mà thôi.
Cứ chờ đợi như thế này cũng không phải là cách, cuối cùng Jokin nghiến răng hạ quyết tâm, một tay ôm lấy phần nhô lên trên thân cây, giẫm lên cành và lá của cây khổng lồ, miễn cưỡng trèo lên.
Chiều cao của cây đại thụ này là hai mươi mét, túi ngủ Angelina xếp ra cho nàng ở vào khoảng mười lăm mét, vị trí đó tương đối ổn định, ban đêm lá cây có thể cản được phần lớn gió, cho nên đó là một vị trí tuyệt vời.
Nhưng Jokin lại không nghĩ như vậy, nàng chỉ cảm giác như mình đã phải trèo rất lâu, nhưng túi ngủ vẫn cách xa tầm với của nàng, cánh tay bấy giờ đã mỏi đến mức không cử động được, bắp chân cũng có chút căng lại như sắp bị chuột rút, tất cả là do quá lo lắng gây nên.
Dừng lại trên thân cây lấy lại nhịp thở, Jokin vô tình liếc mắt nhìn xuống và theo bản năng “ối” lên một tiếng. Hiện giờ nàng đã cách mặt đất gần mười mét, đây là lần đầu tiên nàng leo lên một nơi cao như vậy, vì sợ hãi nên vô tình bật ra thành tiếng kêu.
May cho nàng là âm thanh tương đối nhỏ, còn có tiếng gió thổi lá cây rừng xào xạc nên hình tượng nữ cường vẫn chưa bị lung lay, ngoại trừ Locke, xung quanh không có ai nghe thấy.
Jokin vừa mới bị chứng sợ độ cao của mình làm cho hết vía, chỉ lặng lẽ ôm lấy thân cây trước mặt, chân giẫm chết cứng lên cành cây không dám cử động, phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau đôi chân bắt đầu tê mỏi, Jokin mới định thần lại, mím chặt môi rồi lại chậm rãi leo lên.
Locke đang đứng dưới gốc cây ngắm nhìn phong cảnh tiện theo dõi luôn bộ dáng bướng bỉnh của Jokin không khỏi cảm thấy khâm phục trong lòng. Nàng ta thà tự thân vận động chứ không mở lời ra xin sự trợ giúp, một mình vượt qua nỗi sợ hãi đã khiến Locke gật gù thầm khen.
Tuy nhiên dũng cảm là một chuyện, còn có vượt qua thuận lợi hay không lại là chuyện khác. Thêm một lúc lâu nữa trôi qua, cuối cùng khi leo đến một nơi cách túi ngủ chưa đầy một mét, Jokin vừa mới buông lỏng một hơi, mắt cá chân bỗng mềm nhũn, đứng vững không vững và... hụt chân ngã thẳng xuống dưới.
Có lẽ bản thân Jokin lúc đó cũng quá sợ hãi, lúc rơi xuống nàng còn không hề hét lên, tay chân vẫn duy trì động tác leo lên trong một giây trước khi thảm họa ập xuống.
Cho dù nơi này có là đầm lầy, thì khi Jokin rơi tự do từ độ cao như vậy xuống, nặng sẽ bị gãy xương còn nhẹ phải bị bong gân chân.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Locke kịp phản ứng lại và vọt tới chỗ Jokin đang rơi xuống.
Bởi vì thời gian quá ngắn, sự việc diễn ra quá nhanh, Locke không kịp giang tay ra đỡ Jokin, nên dứt khoát lăn người xuống đất, dùng thân làm đệm.
“Bịch!”
Cuối cùng Jokin đã hạ cánh chính xác lên người Locke.
“Khụ! Khụ!”
Thân thể Locke vốn rất cứng rắn, bị nện một cú cũng không sao, nhưng điều đáng nói là hai vật thể đã cản trở nghiêm trọng hô hấp của Locke kìa.
Locke chỉ ngửi thấy một mùi thơm xộc thẳng vào mũi, phần đầu mũi có thể cảm nhận được hai vật đó rất mềm.
Tiếng ho vang lên đã kéo Jokin vẫn còn đang choáng váng quay trở về thực tại, nàng đang thắc mắc tại sao mình ngã xuống lại không thấy đau, cho đến khi luồng khí ấm áp từ mũi ai kia phả vào ngực nàng, khiến Jokin ấy thế mà đỏ ửng mặt lên.
Nàng nhanh chóng đứng dậy và nhìn thấy Locke đang bị cả tấm thân vàng ngọc của mình đè lên.
Chiếc váy dài màu đỏ đã bị bóp cho biến dạng, để lộ đường cong cơ thể gợi cảm của Jokin, cơ mà cả hai hiện tại không chú ý đến những chi tiết này.
- Không sao chứ?
Jokin đưa tay về phía Locke và kéo hắn lên, nhìn trạng thái hiện tại của Locke, trông không giống như bị vật nặng đè lên mà giống như sắp bị ngạt thở đến chết.
- Không sao, không sao!
Locke vuốt ngực lấy lại nhịp thở, ngẩng đầu nhìn Jokin nói, nhưng vừa ngước ánh mắt lên đã phải lập tức quay đầu sang một bên, bởi vì bộ dáng hiện tại của Jokin rất là hấp dẫn. Hắn không ngờ nàng ta lại có dáng người hoàn hảo như vậy.
Hơn nữa, hắn cũng biết vừa rồi đầu mình thoáng tưởng tượng ra cái gì, cho nên trong lòng có chút xấu hổ.
-Ừm.
Nhìn Locke quả thực không hề hấn gì, Jokin định thần lại rồi chỉnh lý lại y phục, không chỉ y phục lộn xộn, trên váy còn dính chút bùn đất.
Jokin vốn là người có lòng tự tôn cao, bây giờ lại bị Locke nhìn thấy bản thân rơi vào cảnh chật vật như vậy, khiến nàng ta không thoải mái.
Trong lúc đang chỉnh lại y phục, Jokin bất ngờ hỏi một câu khiến Locke có chút bối rối nhẹ:
- Ngươi đứng đó nhìn bao lâu rồi?!
Cái Jokin quan tâm hơn bây giờ không phải là bùn dính vào váy hoặc cảnh xuân có nguy cơ lộ trước ngực, chỉ lạnh lùng hỏi, vẻ mặt cực kỳ không thiện cảm, vừa mới định thần lại nên nàng không tin Locke lại trùng hợp ngẫu nhiên lao tới cứu mình như vậy.
Đối mặt với câu hỏi chất vấn bất ngờ của Jokin, Locke đương nhiên cũng phản ứng lại rất nhanh:
- Hả? Ngươi đang nói gì vậy? Ta đâu có nhìn, vừa rồi ta còn đang bận kiểm tra an ninh ở đó.
Vừa nói, Locke vừa chỉ vào vị trí khi nãy đứng, ở đó xác thực có các vật phẩm dùng để cảnh giới.
- Thật không?
Jokin cũng nhìn thấy đống đồ đó, hồ nghi hỏi lại lần nữa.
- Thật mà!
Locke chém đinh chặt sắt nói, hắn nào dám thừa nhận mình có nhìn lén dáng vẻ đáng xấu hổ của Jokin kia chứ.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận