Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 671: Sinh Tồn

Chương 671: Sinh Tồn
Trải qua một cuộc chạy trốn sống còn, Tiểu Nhã đã trưởng thành hơn không ít. Lúc này nàng không hề khóc lóc nữa mà bưng tô mì đến trước mặt Đổng Thanh rồi nói.
-Đang nấu cơm một nửa bỗng nhiên cúp điện, ta tìm thấy mấy quả trứng gà trong phòng bếp nhưng mà vẫn chưa nấu chín.
-Ráng ăn đi, có sức mới có thể sống.
Đổng Thanh cầm đũa lên, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Lòng trắng trứng vẫn chưa tan hết, lòng đỏ trứng vẫn còn mềm, mì ăn liền thì lại nửa cứng nửa mềm. Trước đây nó là một bữa cơm khó nuốt nhưng bây giờ ở nơi này thì có vẻ là một bữa cơm mỹ vị vô cùng.
Chưa đến 5 phút một tô mì lớn đã vào bụng của hắn.
Sau khi ăn xong hắn ợ một cái rồi phát hiện Tiểu Nhã còn chưa động đũa.
- Ăn đi, không phải ngươi cũng chưa ăn cơm tối ư?
Đổng Thanh khó hiểu hỏi.
- Ta ăn không vô.
Sắc mặt của Tiểu Nhã có chút khó coi. Nàng nhớ đến ba hành khách đã bị cắn chết trong xe. Cảnh tượng ăn sống nuốt tươi làm thay đổi toàn bộ tam quan của nàng.
Đổng Thanh bước đến nắm lấy tay Tiểu Nhã rồi đặt lên trên ngực của mình, hắn nói với Tiểu Nhã.
-Dù thế nào đi chăng nữa, ngươi nhất định phải ăn chút gì đó. Coi như là vì ta, có được hay không.?
Bây giờ bỗng nhiên lại xảy ra những chuyện như vậy, Đổng Thanh nghi ngờ không chỉ mỗi thành phố Nguyên xảy ra vấn đề mà toàn bộ tỉnh Tấn cũng gặp tai nạn. Dựa theo thực lực của Hoạt Thi và những sinh vật biến dị kia, Đổng Thanh cũng không dám tưởng tượng được phụ mẫu ở quê của mình sẽ ra sao.
Nếu đó là sự thật... Thì Tiểu Nhã bây giờ chính là mối ràng buộc duy nhất của hắn.
Tiểu Nhã còn chưa suy nghĩ sâu xa được như Đổng Thanh. Nàng chỉ đơn thuần bị Đổng Thanh làm cho cảm động, nàng ngập tràn yêu thương mà nhìn vào mắt hắn rồi nói.
-Được, vậy ta cũng ăn một ít.
Sau khi ăn xong Tiểu Nhã dọn dẹp đồ ăn.
Đầu tiên là ngắt mạng, sau đó là cắt điện, Đổng Thanh không có thể đảm bảo liệu tiếp theo có phải là cắt nước hay không. Bây giờ hắn bảo Tiểu Nhã tích trữ càng nhiều nước càng tốt để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Hắn bước tới ban công rồi nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài. Thành phố Nguyên đêm nay hoàn toàn khác với đêm hôm qua. Đèn đường lấp lóe nơi xa đều đã tắt, tiếng còi xe thường lệ của những chiếc ô tô chạy ngang qua đã bị ép đi bởi tiếng gào thét của quái vật.
Trong khoảng thời gian trước đó, thỉnh thoảng Đổng Thanh vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của những người sống sót. Nhưng không biết từ lúc nào, nhận âm thanh này đều biến mất không còn, chỉ có màn đêm tĩnh lặng làm bạn với hắn.
Trong phòng rõ ràng không có gió nhưng thân thể của Đổng Thanh lại run rẩy. Hắn có loại ảo giác rằng thế giới này không phải chỉ còn ba người bọn họ là người sống thôi đấy chứ.
Quân đội đâu? Chính phủ đâu? Cứu viện có đến không? Đổng Thanh mê man nghĩ.
-Quay về ngủ đi, để ta băng bó tay cho người.
Giọng điệu nhu hòa của Tiểu Nhã truyền đến từ phía sau Đổng Thanh. Điều này khiến cho thân thể lạnh lẽo của Đổng Thanh có thêm một tia ấm áp.
-Được, ngủ một lát đi. Nói không chừng sau khi tỉnh dậy đã có người đến cứu chúng ta.
Bản thân Đổng Thanh cũng không tin lời mình nói nhưng hắn nhất định phải nói như vậy.
Quả nhiên, sau khi nghe Đổng Thanh nói như vậy, cánh tay run rẩy của Tiểu Nhã cũng bình tĩnh trở lại. Hai người nương tựa nâng đỡ nhau rồi đi vào gian phòng ngủ bên trong.
Ngôi nhà ở tầng ba này có rất nhiều phòng, Tiểu nha đầu ở một mình một phòng. Hắn và Tiểu Nhã ở một phòng, ngoài ra còn có hai phòng trống.
Xuyên qua màn đêm âm trầm, trong lòng Đổng Thanh không khỏi thầm nghĩ, thật sự sẽ có người đến cứu chúng ta sao?
...
“Oanh!”
Một vụ nổ lớn xảy ra trong doanh trại Vũ Hương.
“Bùm bùm bùm! Bùm bùm bùm! Bùm bùm bùm!”
Đây là ngọn lửa được phun ra từ khẩu súng máy hạng nặng.
-Nhanh lên! Bên kia vẫn còn một tên.
Lính gác báo cáo với các huynh đệ phía sau.
- Pháo binh! Pháo binh! Nhanh mã pháo!
Các quân quan chỉ huy tầng dưới hận không thể tự mình lên điều khiển máy khẩu đại pháo kia.
-Đại đội trưởng, không thể nả pháo. Nơi đó cách kho vũ khí số hai của chúng ta quá gần.
Một người đàn ông cao to mặt mũi đen nhẻm nói với Đại đội trưởng của hắn.
-Người nghĩ rằng ta không biết à. Cho dù nổ kho vũ khí của chúng ta cũng phải đánh! Cùng lắm thì cả ta và bọn súc sinh này đều chết.
Đại đội trưởng nắm lấy bả vai của binh lính thủ hạ, dùng sức lung lay nói.
Chiến đấu quá khốc liệt. Sự xuất hiện đột ngột của quái vật và số lượng Hoạt Thi quá lớn đã vượt quá khả năng ứng phó của Bộ Binh Cơ Giới Hóa này.
Hơn nữa, thứ mà bọn hắn cần phải đối phó không chỉ là những trùng kích từ bên ngoài.
Xác suất biến dị của con người đạt đến bảy mươi phần trăm. Không một ai trong quân doanh bọn họ có thể may mắn thoát khỏi xác suất này. Hơn một nửa số binh sĩ đã trở thành Hoạt Thi máu lạnh vô tình. Những tên này gặp người thì sẽ cắn, tốc độ vô cùng nhanh. Vốn dĩ không cho người ta có thời gian kịp phản ứng.
Trong Bộ Binh Cơ Giới Hóa này có năm nghìn người, sau khi tiếng chuông bảy giờ tối thoáng qua thì từng binh sĩ lần lượt phát sinh biến dị.
Thời gian quét ngang của tia bức xạ vũ trụ đến quá sớm không chỉ dẫn đến việc toàn bộ quân doanh lâm vào hỗn loạn, cũng khiến cho Mã Tư lệnh – người vừa mới nắm được quyền hành quân đội nơi này chân tay đại loạn.
Khoảng hơn mười binh sĩ biến dị lần đầu tiên bị trấn áp chỉ là thức ăn nhắm. Thời gian trôi đi, càng ngày càng có nhiều binh sĩ lộ ra dấu hiệu khó chịu. Mã Tư Lệnh còn chưa kịp nói rõ tình huống cho lữ đoàn thì phạm vi biến dị liền bắt đầu sinh sôi.
Lần này, trực tiếp khiến một nửa lượng binh sĩ xảy ra biến dị. Khá lắm, hai nghìn con Hoạt Thi xuất hiện khiến cho quân doanh sắp nổ tung.
Những con Hoạt Thi này có cảm giác đau đớn rất thấp, đứt tay đứt chân cũng không thể giết được bọn chúng. Chỉ có thể sử dụng súng máy hạng nặng đánh chúng thành từng mảnh vỡ mới có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không thể đứng lên cắn người.
Rất nhiều binh sĩ đã chịu thiệt thòi như vậy, hơn nữa một giây trước những Hoạt Thi này vẫn là chiến hữu của bọn hắn, rất nhiều người đều tạm thời không thể nào ra tay được.
Nếu như không phải càng nhiều đồng bạn hi sinh hơn, khơi dậy tinh thần máu lửa của những tên hán tử này. Rồi mới ôm lấy súng máy mà anh dũng phản kháng, e rằng tổn thất sẽ còn lớn hơn.
-Tiểu trương. Ngươi CMN không muốn sống nữa à. Mau trở lại!
Một Trung đội trưởng bị rơi mất cả mũ sắt đang giận dữ hét lên với một tên binh lính đang chạy ra khỏi phạm vi bảo vệ của xe tăng.
-A! Ta muốn báo thù cho ca ca!
Binh sĩ kia ưỡn ngực ôm khẩu súng trường rồi xông ra ngoài. Ngón tay dùng sức ấn mạnh vào nút súng.
“Bùm bùm bùm” Ngọn lửa phun ra.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận