Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 596: Vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa (14)

Chương 596: Vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa (14)
Cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió.
Chưa nói đến việc Ai có đủ năng lực để thả tên Hellfire trưởng thành kia ra không, nhưng trước hết Ai sẽ không bao giờ tự hành động khi chưa có mệnh lệnh của Locke.
Sau khi Locke và Plzen đến, những gì họ nhìn thấy là thế này: một Hạch Tâm màu đỏ cỡ quả dừa được phun ra từ miệng Hellfire Cấp Một, sau đó tách thành hai nửa, một nửa đi vào cơ thể Ai và một nửa quay trở lại vào miệng Hellfire Cấp Một.
Locke bối rối trước tình huống bất ngờ này, bên cạnh hắn, Plzen chua chát nói.
- Locke, lần này ngươi lời to rồi!
Ai có thể ngờ rằng, trước mặt hai vị Kỵ Sĩ Cấp Một, một tên Hellfire trưởng thành bị bắt làm tù binh lại chia một nữa Hạch Tâm Dung Nham của bản thân cho một Hellfire vị thành niên bị tàn tật khác.
Sau đó, để ngăn chặn bất cứ điều gì xảy ra nữa, Locke ngay lập tức thu hồi Ai vào trang bị không gian, trong khi đó Plzen bước tới và đánh cho Hellfire trưởng thành một trận, ra lệnh cho nó phải trung thực hơn.
Sau khi Hellfire trưởng thành đưa cho Ai một nửa Hạch Tâm Dung Nham liền rơi vào tình trạng suy nhược kéo dài, lại bị Plzen đánh đập dã man càng khiến cho đôi mắt nó nheo lại, ngọn lửa khắp cơ thể mờ mịt, còn chưa ngã xuống là vì bị giữ lại bởi xích sắt quanh người.
- Huynh đệ, có cần ta bồi thường một chút không?
Sau đó, Locke gọi Plzen sang một bên và hỏi.
- Không cần thiết, cũng chỉ là một tên Hellfire bị bắt, dù sao cũng sẽ bị ném vào quân đội nô lệ dùng làm bia đỡ đạn.
Plzen lắc đầu, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Để an toàn, ngươi viết một bản báo cáo, ta cũng lập một biên bản ở đây.
- Được.
Locke gật đầu.
Sủng vật của bản thân không cần làm gì tự nhiên lại có được nữa viên Hạch Tâm Năng Lượng Cấp Một, nói không vui là nói dối, đây đúng là tiền tài ngoài ý muốn.
Sau khi tạm biệt Locke lần nữa, Plzen lập tức lên Phù Không Thuyền rời khỏi Từ Huyền Sơn mạch, hôm nay hắn đã gặp đủ chuyện bất thường ở đây, nếu ở lại thêm một thời gian nữa, có thể sẽ xảy ra một tai nạn khác.
Ngay khi Phù Không Thuyền rời đi, Locke liếc nhìn túi thứ nguyên trong tay rồi đi đến một vắng vẻ và thả Ai ra cẩn thận tra hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Đầu óc của Ai lúc này rất bối rối, nàng thành thật nói với Lock rằng nàng cảm thấy có ai đó trong bộ tộc đang gọi mình, khi đến gần tộc nhân đó, tộc nhân đó đã nói những câu như.
- Nàng ấy là niềm hy vọng tương lai của tộc Hellfire ... …Chính là thế lực trợ giúp tộc Hellfire thoát khỏi cảnh nô lệ và áp bức…
Sau đó tên Hellfire trưởng thành đó đã vô tư chia một nữa Hạch Tâm Dung Nham của bản thân cho Ai.
Locke suy đoán có lẽ tên Hellfire kia thấy Ai còn chưa trưởng thành mà thân thể lại bị tàn tật còn nữa thân người, nể tình là đồng tộc với nhau nên mới giúp đỡ Ai.
Còn về việc Ai là niềm hy vọng tương lai của tộc Hellfire, Locke không để tâm đến điều này, không lẽ chỉ vì thân thể cao lớn, thiên phú bẩm sinh? Đừng có đùa giỡn.
- Chủ nhân, ngài sẽ không lấy mảnh Hạch Tâm đó đi chứ?
Ai dùng tinh thần lực bày tỏ một cách đáng thương.
Cho tới bây giờ nàng mới hấp thụ được một phần tư năng lượng của nữa viên Hạch Tâm Dung Nham Cấp Một đó, chưa dung hợp hoàn toàn, nếu Locke muốn nàng ta phun ra cũng có thể làm được.
Locke liếc nhìn Ai.
Nữa viên Hạch Tâm của sinh vật cấp một cũng quý giá, nhưng Locke không cần thiết phải tranh giành với sủng vật của bản thân, còn có Khế Ước Chủ Phó ở nơi sâu thẳm trong linh hồn, thực lực của Ai cũng chính là một phần thực lực của Locke.
Hy vọng nửa viên Hạch Tâm Dung Nham này có thể gia tăng tốc độ khôi phục của Ai, Locke tự nghĩ.
……
Một quý nữa đã trôi qua, Locke đã ở Vị Diện Thâm Lam Ngục Hỏa được hơn nửa năm
Hôm nay, Locke đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện thường lệ của mình, vừa bước ra khỏi sân tập.
"Tùng, tùng, tùng!" trong khi đất rung núi chuyển, một cự nhân thân cao mười mét chạy ra khỏi khu rừng bên ngoài.
Những cái cây trong Vị Diện Thâm Lam Ngục Hỏa nhìn chung đều thấp, cự nhân này thậm chí còn cao hơn cả cây cao nhất trong rừng một khúc.
- Ai, đừng gây rối nữa, đến đây!
Locke ra lệnh cho tên cự nhân Hellfire đang hoành hành chơi đùa bên ngoài.
Nghe được lời nói của Locke, Ai lập tức quay người chạy về phía Locke.
Một cơn gió mạnh thổi vào mặt, chưa kể đến sức mạnh của Ai, chỉ với thể trạng cao lớn này kết hợp đồng bộ với lực lượng cường đại đã khiến Locke rất hài lòng.
Chạy đến trước mặt Locke, Ai dần dần đi chậm lại.
- Tuần tra xong chưa?
Locke không nâng mí mắt bình tĩnh hỏi.
- Xong…. xong rồi.
Ai ủ rũ trả lời. Sau vài tháng chung sống, Ai đã học được một số ngôn ngữ đơn giản của nhân loại trong Vu Sư giới từ Locke.
- Ừ, không tệ.
Locke khích lệ nói với Ai.
Đôi khi, với Ai phần thưởng lớn nhất không phải là đồ ăn ngon hay Lôi Hỏa khoáng thạch khoái khẩu mà là lời khen ngợi của Locke.
Sau một hồi vui mừng múa tay dậm chân, Ai đi theo Locke về nơi ở của hắn để ăn tối.
Một tháng trước, Ai cuối cùng đã mọc lại được đôi chân và bàn chân đã mất, sớm hơn nửa tháng so với dự đoán của Ma Pháp Sư Defoe, Locke đoán rằng đó là tác dụng của Hạch Tâm Dung Nham.
Đôi chân dài đã trở lại, được ăn ngon mỗi ngày, sống an nhàn, trong lúc Ai tận hưởng sự ấm áp, cũng trở nên không an phận.
Cũng có lẽ là đã quá lâu rồi mới cảm nhận được chuyển động của đôi chân nên Ai chạy quanh Từ Huyền Sơn mạch vài giờ mỗi ngày rất vui vẻ.
Theo sau đó là liên lụy đến biết bao việc đồng áng bình thường của các chủng tộc bản địa ở Từ Huyền Sơn Mạch, giẫm hư, giẫm chết vô sô cây trồng của nông dân.
Rất nhiều người tộc Redmond và Lôi Đình Hoàng Mã đều giận mà không dám lên tiếng.
Trong nửa tháng này, Ai đã kiềm chế bản thân rất nhiều, bởi vì Locke đã giao cho Ai nhiệm vụ tuần tra mà cấp trên giao cho hắn.
Nhiệm vụ tuần tra trong khuôn viên hai vạn cây số giao cho Ai và bắt hoàn thành trong một ngày là điều không thể, nên Locke cho phép nó chia ra, mỗi ngày tuần tra một phương hướng và hoàn thành trong bốn ngày.
Không có mối đe dọa lớn nào trong phạm vi Từ Huyền Sơn mạch, Locke cũng yên tâm đem nhiệm vụ tuần tra giao cho Ai.
Điều này khiến cho Locke cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày hắn chỉ cần tu luyện Đấu Khí, võ thuật, khi có hứng thú thì để An nấu một số món ngon đặc biệt của bộ tộc Redmond, thật ung dung tự tại.
Chiều nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tu luyện và chơi đùa với viên Phụ Năng Lượng Tụ Biến Châu, Locke cảm nhận được một luồng nhiệt tỏa ra từ Năng Lượng Châu trong tay.
Ẩn bên trong hạt châu màu đen những chấm sáng như ánh sao, khi tỏ khi mờ, khiến Locke kinh ngạc.
Thử truyền một sợi Đấu Khí vào Phụ Năng Lượng Tụ Biến Châu, Locke chờ đợi điều gì đó xảy ra.
Hắn đã biết rõ cách sử dụng viên Phụ Năng Lượng Tụ Biến Châu này, đột nhiên lần này lại xuất hiện dị trạng không nằm trong tầm kiểm soát của Locke.
Theo sự chuyển giao của Đấu Khí, viên Phụ Năng Lượng Tụ Biến Châu dần dần ổn định lại, từ bên trong viên châu phát ra một đạo ánh sáng trắng, chiếu rọi ra bên ngoài, tạo thành một bức màn ánh sáng.
Trong màn sáng là hình ảnh Angelina xuất hiện, Locke trợn mắt hốc mồm.
Ở bên đó Angelina cũng khẽ kinh ngạc, nhưng nàng đã kịp phản ứng trước Locke, nóng lòng hỏi
- Locke, là ngươi sao? Ngươi ở Vị Diện Thâm Lam Ngục Hỏa thế nào rồi?
Locke nhìn Angelina trong màn sáng, hắn nhận ra bối cảnh của Angelina trong màn sáng chính là phòng thí nghiệm của Keira đại sư.
Dịch: Alex
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận