Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 155: Thành Flor

Chương 155: Thành Flor
Ngày hôm sau, Locke cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm trước.
Hóa ra những họ hàng chưa từng gặp mặt này tự thấy chưa có giao tình gì với gia đình Locke, cho nên đã chuyển sự chú ý sang Ria.
Không biết ai là người khơi mào câu chuyện đầu tiên, gì mà nói Ria không còn trẻ, đã đến lúc tìm một nam nhân tốt để kết hôn, sau đó đám đông mới xúm vào mỗi người một câu tán thành.
Nam nhân gầy như khúc tre kia bỗng nhiên trở thành “ứng cử viên” sáng giá được phụ thân hắn đẩy ra, gã đó tự tin nhất vào chiều cao “cột sào” của mình, cho rằng thế là đủ khiến Ria gật đầu lia lịa.
Thế mà Ria thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, coi hắn ta như không khí.
Còn nam nhân gầy guộc kia không biết tự bao giờ đã cảm nắng dung mạo xinh đẹp của Ria, hắn bèn thuận nước đẩy thuyền, nhờ tác động của các vị trưởng bối để hái bông hoa xinh đẹp này về nhà.
Chỉ cần lấy được Ria, hắn nghiễm nhiên trở thành tỷ phu của Kỵ sĩ quý tộc, đến lúc đó chẳng phải hắn muốn cái gì liền có được cái đó hay sao.
Cứ thế, một đề nghị giống như trò hề, một gia hoả không biết tự lượng sức mình và một nhóm người tự coi là “thân thích” tụm lại một chỗ làm chuyện hoang đường.
Đối với nhóm người không biết phải trái đó, Locke chỉ dùng một từ “cút” dẹp xong chuyện, thực không muốn phí lời.
Tất cả những người có liên quan đều bị binh lính giam giữ trong nhà tù của thị trấn khai thác mỏ dưới sự chỉ đạo của Yorkshire, do bọn họ không gây ra bất kỳ tổn hại thực sự nào nên những người này sẽ chỉ bị giam trong 2-3 ngày, nhưng chỉ vẻn vẹn vài ngày này, tin rằng cũng là bài học nhớ đời cho đám người xum xoe ấy.
Và tất nhiên đám binh sĩ trong nhà tù sẽ đối xử “đặc biệt” với họ một phen.
Sau chuyện, Locke vẫn cố sức an ủi Ria nhưng chẳng mấy hiệu quả, Ria cả ngày buồn bã, không mỉm cười với hắn.
Vào buổi chiều, đoàn xe do Lãnh chúa Kedozi phái đến đã tới, gia đình Locke thu dọn đồ đạc lên đoàn xe của Lãnh chúa và rời khỏi thị trấn khai thác mỏ.
Trước khi ly biệt, ba huynh đệ Locke, Hans và Kane ôm chặt nhau không nói gì, đây không phải là lần cuối họ gặp nhau, nhất định sẽ có trùng phùng về sau, cả ba thầm cam đoan trong lòng.
Hai nhà họ hàng ở thị trấn khai thác mỏ không nhúng tay vào rắc rối tối qua, Locke cũng đối xử tử tế với họ, mỗi hộ cho một trăm Diller bạc, đồng thời nhờ Yorkshire đại thúc lo liệu để mắt tới, đây là những chuyện Locke có thể làm.
Trong xe ngựa, Ria vẫn rầu rĩ không vui, lẽ ra đây là lần đầu tiên nàng được ngồi trên xe ngựa, nhưng lại không cảm nhận được chút vui vẻ nào, Locke mấy lần cố gắng làm cho Ria vui lên, nhưng đều không tác dụng.
- Tỷ tỷ rốt cuộc là gặp chuyện gì vậy?
Locke ngồi ở một chiếc xe ngựa khác hỏi phụ mẫu, Lãnh chúa tổng cộng phái tới ba chiếc xe ngựa, còn một chiếc chất đầy đồ dùng thiết yếu của gia đình Locke.
Lão Locke mím môi rồi lại như hé ra muốn nói sau lại thôi, cuối cùng chính mẫu thân Tia không chịu nổi đành kể ra sự thật.
- Ria kỳ thực không phải là tỷ tỷ ruột của con.
Lời này của Tia như làm long trời lở đất, đặc biệt là Locke, hắn sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
Tia tiếp tục nói:
- Hôm qua mấy vị họ hàng kia ngồi lại trò chuyện phiếm vui quá lỡ miệng nhắc tới chuyện này, vừa hay bị Ria nghe thấy.
Mẫu thân Tia giải thích cặn kẽ về thân thế thật sự của Ria cho Locke nghe, cũng như kể chi tiết về những gì đã xảy ra đêm qua.
Hóa ra Ria khóc và tủi thân cho đến tận bây giờ không phải do nam nhân gầy guộc kia bắt nạt, mà là đau lòng sau khi biết được thân thế thực sự của bản thân. Nào có ai ngờ, đệ đệ và phụ mẫu ở bên nàng hơn 20 năm nay không phải là ruột thịt của mình, sự đả kích này ai cũng có thể cảm nhận được.
Nam nhân gầy gò cùng một đám thân thích xum xoe bị bắt giam tối qua, có thể nói là vô tội, bởi vì Ria khóc vì biết được thân phận thật sự, đau xót cho chính mình.
Nói bọn họ vô tội cũng không hoàn toàn đúng, dù sao bọn họ tán gẫu chuyện trên trời dưới biển rồi nói ra chuyện này, bị Ria nghe được, bọn họ đáng bị trừng phạt, Locke hoàn toàn cảm thấy hợp lý.
Biết lý do tại sao tỷ tỷ Ria đau buồn, Locke có thể dễ dàng bắt mạch bốc thuốc.
Thế là hắn ở lỳ cả ngày trong xe của tỷ tỷ, không ngừng kể chuyện cười, kể chuyện ngày xưa, đặc biệt là những chuyện nguy hiểm mà hắn từng trải qua cùng những trận chiến thập tử nhất sinh hồi còn tham chiến. Ria từ không quan tâm, cho tới chăm chú lắng nghe, dòng lệ bên bờ mi cũng dần khô lại, không còn khóc nữa mà bắt đầu lắng nghe rất nghiêm túc.
Mãi đến chiều, nụ cười mới lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của Ria.
Khi đến được tòa lâu đài của Lãnh chúa Kedozi, đoàn xe đã tăng lên 11 chiếc xe ngựa, lần này Lãnh chúa và gia quyến của hắn cơ hồ đều đến vương đô du ngoạn một phen.
Nhị thiếu gia Barton chen lên xe ngựa cùng Locke rất thân mật, cùng Locke tán gẫu đủ thứ chuyện đông tây, hoàn toàn không hề có chút thái độ kênh kiệu.
Ria ngồi ở trong xe ngựa nhưng Barton không hề chú ý tới, cũng bởi nhan sắc của nàng ta không hợp mắt hắn. Mặc dù Ria được coi là mỹ nhân ở Phong Diệp thôn, nhưng đối với Barton đại nhân mà nói như vậy là chưa đủ, hắn nghĩ bụng Ria cũng chỉ là một nữ nhân với dung mạo bình thường không hơn.
Locke phát hiện Barton chủ yếu nói chuyện về phương diện chính trị và quản lý nội bộ trong lãnh địa, rất ít nhúng tay vào chiến tranh hay thực lực cá nhân. So với vị Zoro thiếu gia đã trở thành xa lạ với Locke, thì phong cách nói chuyện của vị Barton “nhiều lời” này không gợi nhiều hứng thú của Locke cho lắm.
Bởi vì Locke thực sự không có gì để nói, ngươi có thể mong đợi gì ở một người mù chữ nhiều nhất chỉ có thể viết tên của bản thân và gia đình mình, tìm được một bài “diễn văn” chung trước một người cùng tuổi đã nhận được một nền giáo dục quý tộc cao cấp cơ chứ?
Sự bối rối trong xe ngựa nhanh chóng tan biến, bởi vì Kỵ sĩ Will cũng gia nhập cùng đội xe.
Bây giờ số lượng xe ngựa trong đoàn xe đã tăng lên 15.
Hai bên đoàn xe hùng hậu còn thêm năm tiểu đội kỵ binh, Lãnh chúa có lẽ đã rút hết những kỵ binh có thể dùng được trong lãnh thổ.
Vì gia quyến của Kỵ sĩ Will đều ở trong xe ngựa, nên Locke chỉ nhìn thấy một người, hẳn là con trai của hắn, mà người này có vẻ hơi ốm yếu.
- Will đại nhân, xin chào!
Locke bước xuống xe ngựa, cưỡi con ngựa do người hầu bên cạnh dắt tới, đuổi kịp Kỵ sĩ Will.
Kỵ sĩ Will cùng con trai cưỡi ngựa đi đằng trước, nhìn thấy Locke đi tới liền cười đáp:
- Ngươi sắp được phong tước Kỵ sĩ rồi, không cần gọi ta là đại nhân nữa.
- Vẫn chưa có lệnh chính thức mà.
Locke cười nói.
Lãnh chúa Kedozi phong lên Tử tước là chuyện ván đã đóng thuyền, Kỵ sĩ Will thì sao? Locke không tin hắn thân là Kỵ sĩ thực tập cao cấp lại không tiến thêm một bước.
Kỵ sĩ chẳng qua là quý tộc dưới đáy, rất nhiều quý tộc có lịch sử lâu đời vẫn luôn coi Kỵ sĩ cấp quý tộc là gia thần hoặc người hầu của mình, chỉ có trở thành Huân tước, bọn họ mới có thể chân chính hòa nhập vào trong giới quý tộc.
- Có lẽ một tháng sau ta nên gọi ngài là “Tước sĩ” mới phải.
Locke nghĩ gì nói đấy.
Kỵ sĩ Will nghe ra ý bóng gió của Locke, dè dặt mỉm cười, không trả lời mà giới thiệu với Locke nam tử đi bên cạnh mình.
- Đây là Swell, con trai ta.
Locke nghiêm túc nhìn một chút, rồi đưa tay ra:
- Xin chào, Swell!
- Xin chào!
Swell không hề có một chút khí thế cùng sự quả quyết giống phụ thân Kỵ sĩ Will của mình, ngược lại nhìn qua có vẻ rất thẹn thùng, đối mặt với sự ân cần thăm hỏi của Locke, hắn có chút lóng ngóng vội vàng duỗi cánh tay gầy gò và lòng bàn tay cũng không rộng ra để chào lại.
Thật khó thể tưởng tượng rằng một Kỵ sĩ thực tập cao cấp như Kỵ sĩ Will lại có một đứa con trai không thừa hưởng chút vóc dáng và tính cách từ phụ thân mình như vậy, ngoại trừ khuôn mặt có chút giống nhau, còn đâu hoàn toàn là hai thái cực đối lập.
Mãi đến khi cả hai nắm tay nhau, Locke mới cảm nhận được chút khác biệt, rõ ràng Swell không sử dụng bất kỳ lực nào, nhưng Locke vẫn cảm nhận được một chút khí tức hung hăng vọt ra, đây là hiện tượng hắn không áp chế được đấu khí của bản thân, chuyện này cũng xảy ra tương tự khi Locke được tấn thăng thành Kỵ sĩ thực tập sơ cấp.
Xem ra vị thiếu gia Swell này vừa mới được tấn thăng lên Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, lại nhớ tới lần Kỵ sĩ Will dùng ba ân tình đổi lấy thuốc Johnson của mình, Locke liền đoán được ngay.
Hắn nói cười trò chuyện với Kỵ sĩ Will và con trai của hắn, cùng lúc đó Barton không biết từ lúc nào đã chạy tới góp vui, hắn quả là hòa đồng, rất nhanh liền tìm được chủ đề nói chuyện với bọn họ.
Locke không quá để tâm đến thực lực của Swell, nếu như Locke dùng thuốc Johnson để đột phá bình cảnh, thì thiếu gia Swell thuần túy chính là dục tốc bất đạt, Locke thậm chí còn cảm thấy một tên tráng binh bình thường cũng có thể áp đảo gia hoả Swell có cánh tay gầy như liễu rủ này.
- Mấy người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện đi, ta đi tìm Lãnh chúa có chút chuyện!
Kỵ sĩ Will quay sang cười nói với ba người Locke, sau đó rảo bước đến trước đoàn xe đi tìm Lãnh chúa Kedozi.
Kỵ sĩ Will vừa rời đi, Swell cùng Barton đồng thời thở phào nhẹ nhõm một cái, trong khi Locke không có cảm giác gì. Hai người kia có vẻ rất áp lực khi Kỵ sĩ Will ở đây.
- Swell, chúc mừng nhé, tấn thăng lên Kỵ sĩ thực tập sơ cấp rồi đấy!
Barton cười cười nói với Swell, không giống như Locke lần đầu tiên gặp mặt con trai Kỵ sĩ Will, có vẻ hắn là bạn cũ của Swell.
-Đa tạ, cũng nhờ có phụ thân ta.
Swell ngượng ngùng đáp.
Locke cảm thấy Swell không khác gì phụ nữ yếu đuối, ngoại trừ việc hắn ta có khuôn mặt nam tính. Locke khẽ rùng mình một cái, cố gắng không nhìn gia hoả này nữa.
Ba người cứ thế nói vài câu vô bổ, chủ yếu là Barton khơi chuyện, Locke thỉnh thoảng phụ họa vài câu, còn Swell đơn thuần chỉ là một khán giả nghe mà không nói câu nào.
- Đợi đến vương đô, ta dẫn các ngươi đi dạo một vòng!
Barton hứa hẹn.
- Ta đã đến đấy mấy lần rồi!
- Được, thế để ngươi dẫn đường đi!
Locke và Swell liên tục gật đầu.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy rằng cả Swell và Barton đều vô tình coi Locke là trung tâm.
Hai người bọn hắn, một người là con trai thứ hai của Lãnh chúa, người còn lại là con trai không mấy nhanh nhẹn của Kỵ sĩ Will, tương lai đến được đâu còn chưa rõ, so với một người sắp chạm tới danh Kỵ sĩ như Locke, rõ ràng là nổi tiếng hơn hai người kia. Con cháu của quý tộc không ai là kẻ ngốc, Locke lăn lộn trong quân doanh nhiều năm như vậy, được coi là người vô cùng có kinh nghiệm, ban đầu hắn không chú ý đến điều đó, nhưng dần dần cũng cảm thấy sự khác lạ.
Kỵ sĩ Will đang đi ở xa quay lại nhìn Swell đi cạnh Locke mà thở dài, lọ thuốc Johnson mà hắn xin Locke lúc trước đúng là đã được đưa cho Swell, nhưng tác dụng rất thấp.
Cùng với sự trợ giúp của nhiều bình dược quý giá khác, Swell mới miễn cưỡng lên được Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, nhưng sự cải thiện về sức mạnh lại không rõ ràng.
Nếu không phải vì mẫu thân của Swell là người phụ nữ mà Kỵ sĩ Will yêu nhất, thì hắn đã lên kế hoạch thay đổi người thừa kế của mình.
Ba ngày sau, đoàn xe của Lãnh chúa Kedozi đã đến trước thành phố Flor, những bức tường thành nguy nga khổng lồ sừng sững đứng đó, những người bình thường xếp thành một hàng dài dằng dặc chờ vào thành phố.
Thành trì lớn nhất mà Locke từng thấy trước đây là thành phố Odis, tiếp theo là thành phố Peters, nhưng lúc này hắn được dừng chân để ngắm nhìn kỹ thành phố Flor một phen, rồi rút ra kết luận rằng xét về độ hùng vĩ của tường thành, thành phố Flor này quả thực là không có đối thủ.
Bức tường bên ngoài của thành phố Flor kéo dài vài km, chặn hết thảy tầm nhìn của tất cả những người bên ngoài.
Đương nhiên, đoàn xe của Lãnh chúa Kedozi không cần xếp hàng ở đó như những người bình thường, quý tộc có đặc quyền của quý tộc, bên phải cửa chính có một lối đi nhỏ được đặc biệt mở để nghênh đón quý tộc ra vào.
Chỉ có điều lối vào đó lúc này cũng đang xếp hàng dài, vô số xe ngựa tạo thành một con rắn dài, chiều dài chỉ kém thông đạo dân thường bên cạnh một chút.
- Hầu như quý tộc từ khắp nơi trên đất nước đều đến vương đô trong tháng này.
Lãnh chúa Kedozi cười khổ và giải thích cho những người trong đoàn xe.
Giống như Lãnh chúa Kedozi, những quý tộc kia đều đến thủ đô để “chia bánh”.
Những thành vệ quân làm việc vô cùng năng suất, tất nhiên là chỉ đối với các quý tộc mới thế, chỉ sau hai giờ đã đến lượt nhóm Locke.
Lãnh chúa Kedozi rất nhanh nhẹn trả cho mỗi người một Diller bạc coi như là tiền phí, đoàn xe trót lọt tiến thẳng vào thành phố Flor.
Không bận rộn và có chút áp lực như thành Peters, thành Flor vừa biểu lộ sự trang trọng lại vừa náo nhiệt, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, phong cảnh nội thành được sắp xếp hợp lý đâu vào đấy, vô cùng hấp dẫn Locke và ánh mắt tò mò của đám dân thôn quê.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận