Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 884: Túi Tiền

Chương 884: Túi Tiền
Locke đi đến trước quầy hỏi tiểu nha đầu Memila chiêu đãi hắn cả buổi trưa:
- Bao nhiêu tiền?.
- Một trăm…một trăm bảy mươi lăm ngân tệ…
Memila cà lăm đáp, rượu Locke uống đều là loại cao cấp, giá như thế đã là rất công bằng rồi.
Locke trực tiếp đưa cho Memila hai kim tệ mà không hề nhăn mày rồi rời khỏi quán rượu cùng Ashar.
Sau khi hắn đi Memila liền thở dài nhẹ nhõm. Người này tuy vẻ ngoài bình thường, nhưng không ngờ chỉ hừ nhẹ một cái lại có uy thế lớn như vậy, nhìn về phía nữ nhân mặc áo bào màu đen, Memila có thể cảm thấy được khí tức nguy hiểm trên người nàng.
- Memila ngươi bây giờ kiếm bộn rồi, nhất định phải cho bọn ta một ít chỗ tốt.
Thanh âm bên cạnh của Ruby kéo những suy nghĩ vu vơ trong đầu Memila trở về.
- Không tệ, nhất định phải cho chúng ta chỗ tốt.
Ruby cũng tham gia náo nhiệt mà nói. Không riêng hai người, những thị nữ trong quán rượu cũng nhao nhao cười đùa. Locke uống những loại rượu cấp cao kia, nếu tính phần trăm cũng gần năm ngân tệ, đây chỉ là phần nhỏ, nhưng vừa rồi hắn lại cho nàng tận hai kim tệ. Bỏ đi phần rượu thì còn lại tận hai mươi lăm ngân tệ, có thể xem là tiền boa cho Memila, thế này làm sao không làm cho các thị nữ khác hưng phấn.
Đối với nàng bây giờ, hai mươi lăm mai ngân tệ tuyệt đối là một số tiền lớn, mặc dù không trả nổi nợ nần trong nhà nhưng ít ra có thể trả nổi một phần, còn dùng để trang trải sinh hoạt của nàng và phụ thân tốt hơn một chút.
Memila nói với giọng nài nỉ với mọi người xung quanh:
- Ta có thể cho các ngươi chỗ tốt, nhưng các người có thể đừng nói số tiền kia cho phụ thân ta biết được không? ta sợ hắn lại tới ký sổ mua rượu.
- Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói với người khác.
Ruby cười nói.
Các nàng cũng không thật sự muốn gì từ chỗ của Memila, gia cảnh của nàng mọi người đều biết, sở dĩ nói như vậy cũng là để Memila an tâm cầm số tiền kia mà thôi.
Lúc này một lão bản gầy giống cây gậy trúc đi xuống cầu thang từ trên lầu quát lớn với các thị nữ:
- Cửa hàng đều quét sạch sẽ rồi sao? Còn không mau đi làm việc? Có muốn tiền công hay không?
Nghe vậy, các thị nữ vội vàng tản ra. Nhìn Memila giao kim tệ cho mình, lão bản nhẹ nhàng gật đầu, hắn hà khắc, khôn khéo, nhưng tuyệt đối hắn không quỵt nợ tiền lương, cũng không bóc lột những thiếu nữ vị thành niên.
- Cho ngươi, đây là thứ ngươi nên có được.
Lão bản vứt cho Memila một túi tiền trong có đó ba mươi ngân tệ.
Trong mắt Memila chứa ánh lệ:
- Cảm ơn lão bản!
- Ân, đi làm việc đi.
Lão bản ngồi vào quầy, dùng tư thế thoải mái tính toán lợi nhuận của hôm nay. Sự kinh khủng cũng Locke hắn cũng nhìn thấy, bình thường doạ chạy nhiều khách hàng như thế thì lão bản ắt phải yêu cầu bồi thường , nhưng hôm nay không chỉ có hắn bị doạ sợ , mà một đám người kia cũng bị doạ đến khúm núm. Hắn liền biết đây là một tấm khiên sắt không thể động đến thế nên liền mặc kệ.
Mà Locke cũng không tỏ thái độ với hắn, có người tiêu phí như Locke thì quán rượu của hắn cũng buôn bán tốt trong một ngày này. Lão bản lắc đầu nói khẽ:
- Thành Evera từ khi nào lại có một nhân vật như vậy.
Memila dọn dẹp ở chỗ của Locke , với nàng mà nói hôm nay thì hắn như một đại ân nhân.
- A? Đây là cái gì?
Dưới đống vỏ rượu, một thanh dao găm lấp lánh ánh đỏ nhạt hấp dẫn sự chú ý của Memila.
Nếu chỉ nhìn vào chất liệu của thanh dao găm thì nó chỉ là một thanh dao bình thường, dù được chủ nhân của nó rèn luyện mài giũa bóng bẩy đến đâu cũng không thể che giấu được bản chất thấp kém của nó.
Chuôi dao cũng được bọc trong một lớp vải đay bình thường nhất, màu sắc của vải đay là màu đỏ sậm, hẳn là từ rất lâu trước đây đã bị vết máu nhuộm dần.
Điều duy nhất khiến thanh dao găm này trở nên bất phàm chính là ánh sáng lóng lánh màu đỏ nhạt tỏa ra từ lưỡi đao, đây chắc chắn không phải là một thanh dao găm bình thường, bởi vì Memila đã nhìn thấy trên thanh dao găm này khắc rất nhiều hoa văn thần bí.
- Hẳn là vị khách đó đã để quên nó lại…..
Memila thấp giọng nói.
Cách ăn mặc và dung mạo của Locke đều rất bình thường, Memila ở thành Evra đã từng gặp vô vàn loại người muôn màu muôn vẻ, tuy thế nhưng nàng cũng chưa từng gặp qua bất kỳ người nào có khí chất tương tự như thế, đặc biệt là tiếng hừ lạnh chấn động tâm thần chiều qua.
Thừa dịp lúc người khác không chú ý, Memila lặng lẽ giấu dao găm vào trong táy áo, lưỡi đao ngắn chạm vào làn da của Memila có cảm giác hơi ấm áp.
Memila làm như thế không phải vì thấy hơi tiền nổi máu tham mà nguyên nhân bởi vì nếu phát bất kỳ vật phẩm nào khách thất lạc tại quán rượu Tường Vi Chi Hoa đều bắt buộc phải giao nôp cho vị ông chủ khôn khéo kia.
Ở một nơi rồng rắn lẫn lộn như quán rượu, mất đồ là chuyện bình thường, cho dù cửa hàng có nhặt được cũng sẽ không dễ dàng trả lại cho nguyên chủ, Memila chỉ nghĩ nếu lần sau vị khách kia lại đến uống rượu thì nàng sẽ trả lại dao găm cho đối phương.
Ngoài ánh sáng đỏ nhạt của lưỡi đao, còn có một chút màu xanh lá cây quanh quẩn trên sống đao. Trên đường đi về nhà, Memila lật qua lật lại ngắm nhìn thanh dao găm thần kỳ này.
Ngôi nhà của Memila và phụ thân nàng nằm ở khu bình dân phía Tây Bắc thành phố Evra, mỗi khi tan làm và trở về nhà từ quán rượu Tường Vi Chi Hoa, nàng luôn phải đi một đoạn đường ban đêm rất dài.
Những năm đầu, Memila vẫn rất sợ đi lại một mình vào ban đêm, nhất là vào những đêm không trăng, nhưng hiện tại nàng đã sớm quen với nó và coi điều đó chỉ như một chuyện thường.
Theo Memila, đêm tối, sự cô tịch hay những điều bí ẩn không đáng sợ, mà điều càng đáng sợ chính là lòng người.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, mây đen chỉ che nửa mặt trăng, vẫn còn một lượng ánh sáng đáng kể chiếu xuyên qua, phản chiếu thân hình mảnh khảnh của Memila.
Dưới ánh trăng, cái bóng của Memila kéo dài thật dài.
- U! Chẳng phải là Memila đây sao?
- Lại một thân một mình đi trong đêm thế này? Có muốn đại ca ca đi cùng không nào?
- Cô nương nhà Lão Laren càng lớn càng xinh xắn đấy nhỉ!
- . . .
Không ít kẻ lưu manh ở khu bình dân vây quanh trêu đùa cợt nhả Memila đang đi về nhà một mình. Những người này không có thế lực bằng nhóm hắc đạo dưới lòng đất chuyên thu nợ như Wally, và chúng thường bị ám chỉ bằng biệt xưng “ Con rệp” vì chỉ có thể bắt nạt những người trẻ mồ côi hay góa phụ khu bình dân như Memila.
Đối mặt với những lời bàn tán xung quanh, Memila không hề bị ảnh hưởng, nàng biết rõ những người này chỉ có mồm miệng thế thôi chứ thực tế thì lá gan còn không lớn hơn chuột là mấy, cho nên mới bị người ta gọi là “Con rệp”
Nhờ vị thành chủ đại nhân của thành Evra thi hành luật pháp một cách nghiêm ngặt nên quản lý trị an ở đây là tốt nhất trong mấy thành thị xung quanh. Chính vì trật tự trị an khiến người ta yên tâm mà thành Evra thu hút càng ngày càng nhiều thương nhân và cácmạo hiểm giả. Đến mức mà chỉ trong mấy chục năm nơi đây đã trở thành đại thành thị thứ hai của Vương Quốc Fussen, chỉ kém mỗi vương đô.
Năm mươi năm trước, thế giới ngầm của thành phố Evra rất hỗn loạn, nào có được “ thân thiện” với Memila như bọn người đòi nợ Wally lúc ban ngày hôm nay.
Nếu vẫn như lúc trước, kết cục có khả năng xảy ra với Memila nhất rất có thể sẽ là bị ném đến kỹ viện để bán mình trả nợ.
Khu bình dân của thành Evra khá cũ nát nhưng không hề bẩn thỉu, đây cũng là nhờ tầm mắt phi phàm của vị thành chủ đại nhân tôn quý kia, hắn biết rõ đường đi chỉnh tề sẽ mang đến sức sống cùng hi vọng cho thành thị này.
Trong một con hẻm sâu ở khu bình dân.
Nơi này có tổng cộng tám hộ gia đình tất cả và nhà Memila chính là căn nhà ở tận cùng bên trong.
Lúc này đêm đã khuya, bình dân không đủ tiền thắp đèn dầu nên con hẻm tối tăm và vắng lặng, bởi vì mái hiên đều hơi thấp nên ở nơi này ánh trăng không thể chiếu vào cù chỉ là một chút.
Hương vị xung quanh rất quái lạ, đó là hỗn hợp nước ôi thiu trộn lẫn với mùi thối của chất bài tiết và rượu kém chất lượng, dù vị thành chủ cao quý kia có anh minh đến đâu, vẫn có một số nơi trong thành phố Evra mà hắn ta không thể xử lý đến.
Nâng váy lên, Memila cẩn thận bước qua đống bừa bộn và đi về phía cửa nhà mình.
Đây là chiếc váy duy nhất của Memila không có miếng vá nào, đồng thời cũng là 'quần áo lao động' của nàng, nếu váy bị ố màu, chắc chắn ngày mai Memila sẽ phải rửa bát trong bếp cả ngày.
Đẩy cánh cửa gỗ ra, Memila cau mày vì mùi rượu nồng nặc trong nhà. Làm việc trong quán rượu nhiều năm, Memila từ lâu đã miễn nhiễm với mùi rượu, nguyên nhân khiến nàng cảm thấy khó chịu chính là người đàn ông ngã gục giữa phòng.
Từ bao giờ phụ thân bắt đầu uống rượu nhỉ, có lẽ là từ khi mẫu thân mất, Memila lặng lẽ thở dài.
Sau khi chật vật đỡ được phụ thân lên, Memila chuẩn bị đẩy người đàn ông trung niên có trong lượng gấp đôi nàng lên giường ngủ.
Mặc dù vừa mới đầu thu nhưng mặt đất vào ban đêm cũng lạnh vô cùng, mặc dù Memila rất thất vọng về cha nhưng nàng cũng không muốn hắn rời xa nàng quá sớm.
Nếu ngay cả cha cũng bỏ nàng mà đi thì trên cuộc đời này, nàng sẽ chỉ còn lại một mình cô độc.
- umk….là Memila sao? con về rồi à? Hôm nay công việc thế nào?
Người đàn ông trung niên hé đôi mắt lờ đờ vì say rượu, mở miệng phun ra mùi rượu nồng đậm, hỏi.
Không trả lời, Memila chật vật đỡ hắn lên giường, sau đó vào bếp lấy ra một bầu nước lạnh bắt đầu rửa mặt.
Mối quan hệ giữa nàng và phụ thân giờ chỉ còn liên kết với nhau bằng sợi dây huyết mạch, thứ gọi là thân tình giờ ít đến đáng thương, mà lão Laren nghiện rượu cũng chỉ nhớ đến việc mình có một đứa con gái cần nuôi dưỡng vào mỗi đêm trong vài phút tỉnh táo ngắn ngủi.
Nước giếng lạnh tưới lên cơ thể xinh đẹp của Memila. Trong tầm hiểu biết của nàng, nàng cho rằng chỉ có dòng nước lạnh nhất vào ban đêm mới có thể rửa sạch những duyên hoa trần tục trên người mình, rửa sạch mùi rượu khó chịu, rửa sạch những vết tích, bàn tay vấy mỡ của những tên khách trêu cợt đùa giỡn nàng lưu lại trong lúc ban ngày làm việc.
Nói đến việc bị khách trêu chọc, Memila chợt nghĩ đến tiền boa mà vị khách có khí chất không tầm thường ban ngày đã đưa cho nàng, đồng bạc lại hạ lưu mà rơi vào nơi đó của nàng. Nhớ lại khoảnh khắc đó, mặt Memila đỏ rực lên vì xấu hổ.
- Ồ, đúng rồi!
Memila nhớ tới mình có một đồng bạc tiền boa, vội vàng lấy đồng bạc ra từ bên trong bộ quần áo bên cạnh và cẩn thận nhét vào ví.
Hiện tại túi tiền tổng cộng có 36 đồng bạc.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Memila không vội lên giường đi ngủ mà đầu tiên nàng giấu túi tiền đựng những đồng bạc vào khe hở giữa những viên gạch sẫm màu cạnh lò sưởi trong bếp để đảm bảo rằng người cha nghiện rượu của nàng sẽ không vụng trộm lấy số tiền đó đi uống rượu.
- Không biết ngày mai vị khách đó có đến không... .
Memila nghĩ trong khi cảm nhận sự ấm áp nhàn nhạt truyền đến trên làn da trần trong tay áo.
Đêm đã khuya.
Dịch: Thanh
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận