Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 90: Ân Tình

Chương 90: Ân Tình
Binh đoàn trưởng George dường như rất hưởng thụ cảm giác trở thành tiêu điểm của đám đông, nhìn thấy đám người nồng nhiệt chào đón mình, chỉ nhàn nhạt đáp lại “ừ” một tiếng để chào lại người ta. Sau đó tiếp tục dẫn nhóm người Locke rảo bước đi về nơi giống như nhà kho.
Nơi này có rất nhiều nhà kho, binh đoàn trưởng George dẫn bọn hắn đi tới một nhà kho ở vị trí tương đối hẻo lánh, nhưng lại được rất nhiều bó đuốc cùng vài tòa lầu quan sát vây ở giữa.
Đám người ở đây tỏ ra rất tò mò đối với đám người lạ mặt đi theo sau lưng binh đoàn trưởng George. Chưa ai trong số bọn hắn gặp nhóm Locke, mà chưa tính đến Locke hay Yorkshire, cho dù là lãnh chúa Kedozi có cha vợ là Hầu tước Sandrew làm chỗ dựa, cũng mới tới bộ hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng một vài lần.
Bên trong nhà kho không rộng và sáng như bên ngoài, ánh sáng hơi tối khiến người ta khó nhìn thấy bên trong có gì, nhưng luôn có binh sĩ đi ra đi vào và dùng một thứ gì đó giống như một chiếc xe đẩy nhỏ để vận chuyển vật phẩm, để người ta biết rằng bên trong vẫn có người.
Ngoại trừ các binh sĩ vận chuyển vật phẩm, Locke còn cảm thấy nơi này có mấy luồng khí tức ẩn hiện vượt xa bộ phận hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng, là nơi tiếp tế của toàn bộ quân đoàn.
Đám người đi đến quầy hàng bên trái nhà kho.
- Pete! Lão Pete! Ngươi đi ra đây cho ta!
Binh đoàn trưởng George giường như rất quen thuộc vỗ lên quầy và gọi vọng về phía tấm rèm phía sau quầy.
Không để mấy người đợi lâu, rất nhanh rèm cửa đã được vén lên, một lão giả tóc bạc từ phía sau rèm cửa đi ra, ăn mặc rất sạch sẽ, hành vi cẩn thận tỉ mỉ, khiến Locke liên tưởng đến lão quản gia John của lãnh chúa Kedozi.
- Chuyện gì vậy? Đã muộn như vậy rồi mà mấy binh đoàn trưởng George ngài còn ở chỗ này.
Lão giả tóc bạc cười nói với vị trung đoàn trưởng mập.
- Đương nhiên là có chuyện mới đến!
Binh đoàn trưởng mập trừng mắt, nhưng không phải uy hiếp, ngược lại giống đùa giỡn hơn, xem ra hắn có quan hệ không tệ với lão giả tóc bạc này.
- Được rồi, nào, các ngươi cần gì?
Lão giả tóc bạc Pete cũng nhìn ra George dẫn theo một nhóm người đi phía sau đến đây lĩnh đồ.
- Một ống thuốc Ngưng Tụ Ý Chí!
Binh đoàn trưởng mập phải rất chật vật mới nói ra đủ mấy chữ này, từng thớ thịt trên mặt hắn cũng run rẩy theo.
Lão giả tóc bạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm lại trung đoàn trưởng mập, hỏi:
- George, ta chưa từng nghe nói trong gia tộc của ngươi có một người kế tục trở thành Ma pháp sư!
Lão giả tóc bạc không xưng hô George là binh đoàn trưởng, mà gọi thẳng tên thật, xem chừng thân phận chân thật của hắn cũng không thể thấp hơn binh đoàn trưởng George bao nhiêu.
Binh đoàn trưởng mập mạp lúng túng ngượng ngùng cười một tiếng, giải thích:
- Ta muốn dìu dắt một vị hậu bối có tiềm lực không tệ ấy mà.
George thế mà đã coi Locke là “hậu bối” rồi cơ đấy, đó là muốn nói cho Locke biết đường mà ghi tạc trong lòng, về sau phát đạt cũng đừng quên vị “trưởng bối” là hắn.
Lão Pete nhìn mấy người sau lưng George một lượt, hắn nhận thấy trong số đó chỉ có Locke trông trẻ nhất, có thể đảm đương hai chữ “hậu bối”, và nơi này chỉ có hắn nhỏ hơn ba mươi tuổi.
Hắn kỹ lưỡng quan sát Locke vài lần, giống như muốn ghi lại khuôn mặt hắn vào trong đầu, lúc sau ông lão tóc bạc mới lắc lắc chuông nhỏ, gọi vọng về sau cửa:
- Phina! Đi đến khu B lấy một ống thuốc màu lam đến đây!
- Dạ rõ!
Bên trong truyền đến một giọng nữ tử.
Chẳng bao lâu sau, một nữ tử tóc vàng từ sau rèm cửa bước ra, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ dài bằng lòng bàn tay đưa cho lão giả tóc bạc.
Lão giả tóc bạc nhận lấy nhưng cũng không lập tức đưa cho binh đoàn trưởng George, mà là lấy ra một tờ giấy đưa cho nữ tử tên Phina bên cạnh, sau đó quay đầu về hướng George nói:
- Ngươi phải cân nhắc cho kỹ, điều này tương đương với ba tháng bổng lộc của ngươi sẽ không còn đâu!
- Ta hiểu rồi, hiểu rồi, sao ngươi cứ nói nhiều thế nhỉ!
Binh đoàn trưởng mập phất tay, ngắt lời lão Pete.
- Ta đâu có sống bằng mấy đồng bổng lộc đó.
Người ta nói bệnh sĩ chết trước bệnh tim, George bây giờ chính là như thế, hắn như đang muốn giữ thể diện nên kiên định nói như thể không sao cả.
Sau khi nhớ đến gia tộc của vị binh đoàn trưởng này là làm gì, lão Pete lập tức cảm thấy bình thường trở lại, vị binh đoàn trưởng này quả thực là đâu có thiếu tiền.
Lão giả tóc bạc Pete liếc nhìn binh đoàn trưởng mập George, lại liếc nhìn Locke đứng phía sau hắn, nói:
- Loại thuốc trân quý thế này, bộ phận hậu cần nhất định phải lập hồ sơ, cần phải ghi chép lại là ai lấy đi, đưa cho ai dùng.
- Ừm.
George chắc hẳn cũng đã biết rõ quy củ, bèn quay người gọi Locke tiến lên nói:
- Lát nữa ngươi cần khai báo số hiệu và tên của mình, cuối cùng còn phải lăn dấu tay.
- Rõ!
Locke như một binh sĩ hiểu chuyện, đáp lại trưởng quan.
Người ghi chép hồ sơ chính là nữ nhân tên Phina đứng sau lưng lão giả tóc bạc, nàng dùng một tay bưng quyển vở, một tay cầm bút lông ngỗng nhanh chóng viết lách.
Binh đoàn trưởng George cần ghi lại nhiều hơn, bởi vì hắn là người đổi lấy thuốc Ngưng Tụ Ý Chí, là người chi trả tiền và đảm bảo cho người sử dụng, về phần Locke ghi chép tương đối ít, bởi hắn là người hưởng nên không cần làm gì.
- Tên?
- Locke.
- Biên chế?
- Phó đội trưởng trung đội kỵ binh thuộc đại đội hai, binh đoàn hai, quân đoàn Hùng Ưng.
Chỉ cần ghi chép lại đơn giản như vậy, về sau người của bộ phận hậu cần chỉ cần đi thẩm tra đối chiếu tên, chứng thực có người như vậy là được. Có binh đoàn trưởng George ở đây, tất nhiên mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.
Cuối cùng, thứ mà Locke nhận được là một chiếc hộp gỗ nhỏ được đóng gói đẹp mắt, trong đó chứa thu hoạch lớn nhất của hắn đêm nay - thuốc Ngưng Tụ Ý Chí, hơn nữa trong túi quần sau của hắn còn có ba ống thuốc Johnson trân quý có thể sánh ngang với thuốc Ngưng Tụ Ý Chí.
- Đoán chừng hiện giờ ngươi chính là người giàu có nhất trong binh đoàn hai.
Binh đoàn trưởng mập nói vui với Locke.
Lúc này bọn hắn đã rời khỏi bộ phận hậu cần của quân đoàn và đang đi về phía quân doanh của binh đoàn hai.
Locke không xem câu nói này là thật, không nói những thứ khác, riêng vị binh đoàn trưởng này đã có tài phú cách xa khiến hắn không với kịp, chẳng nhẽ mới chỉ nhận được mấy ống thuốc mà hắn có thể biến thành người giàu có nhất trong binh đoàn?
- Cũng nhờ có đại nhân dìu dắt cả!
Locke cũng là người biết ăn nói, rất thức thời tâng bốc binh đoàn trưởng George một câu.
- Ha ha!
George vỗ vỗ bả vai Locke, xem ra rất hài lòng với câu xu ninh vừa rồi của Locke.
Lúc sắp đến quân doanh của doanh đội Locke, George không vào cùng, bây giờ cũng đã không còn sớm, hắn cần quay về nghỉ ngơi.
- Vậy thì ngươi nghỉ sớm đi!
George nói chuyện rất thoải mái với Locke, trước khi tạm biệt còn cười với hắn một cái.
Locke cảm thấy vị binh đoàn trưởng mập này khá giống với vị Tử tước mập mà hắn gặp trước đó, cái chính là bọn hắn đều đối xử với Locke không tệ. Nghĩ đến đây Locke tò mò hỏi:
- George đại nhân, ngài có biết một Tử tước tên là Myerson không?
- Myerson?
Binh đoàn trưởng George sửng sốt, thớ thịt trên mặt rung lên:
- Ngươi quen cháu trai ta sao?
Chà, hóa ra hai người có họ hàng, chẳng trách lại giống nhau đến thế.
Sau khi Locke trở về quân doanh, hắn chào lãnh chúa Kedozi và bọn người Yorkshire đại thúc rồi đi thẳng về lều của mình, bây giờ cũng không còn cơm tối để ăn, cũng may hôm nay trên đường đi đến tổng bộ binh đoàn, Locke đã ăn không ít lương khô, bây giờ hắn cũng không đói lắm. Hắn dự định cứ vậy nhịn đến bữa sáng ngày mai.
Lãnh chúa Kedozi và Yorkshire có lẽ cũng định như vậy, hai người cũng và trở về lều của mình nghỉ ngơi.
Binh đoàn trưởng George đang cùng thư ký của mình đi về tổng bộ binh đoàn, bỗng một nữ tử thở hổn hển chạy đến trước mặt ngăn hai người lại.
George vốn là kỵ sĩ thực tập cao cấp, đương nhiên là cách từ rất xa đã nhận ra nữ tử này chính là Phina ở bộ hậu cần của quân đoàn.
- Gia gia ta gọi ngài đấy George thúc thúc!
Phina vừa nói vừa vuốt ngực cho hơi thở bình ổn trở lại.
Nam nhân mà nàng nhắc đến hiển nhiên là lão giả tóc bạc Pete.
Bây giờ đã là đêm khuya, cũng chừng 12 giờ đêm chứ sớm sủa gì đâu. Giờ này thường thường George đáng ra đã nằm ôm thị nữ xinh đẹp đánh một giấc mộng đẹp rồi, ấy thế mà hôm nay hắn lại phải lật đật đến kho hàng của bộ hậu cần quân đoàn thêm lần nữa.
- Ngươi tốt nhất là nên đưa cho ta một lời giải thích hợp lý! Lão Pete! Bằng không, ta nhất định cho ngươi biết rõ sự lợi hại của ta!
Binh đoàn trưởng George nói lớn, hung hăng uy hiếp lão giả tóc bạc trước mặt. Trong lời nói còn xen lẫn một cỗ đấu khí mãnh liệt lao ra từ thân thể mập mạp, xem ra George rất coi trọng giấc ngủ, hắn không hề thích việc giấc ngủ của mình bị người khác ảnh hưởng.
Lão giả tóc bạc vẫn thản nhiên cầm khăn lau sạch cái bàn trước mặt, hắn đang lau đi vết nước bọt của George vừa phun ra. Nhưng lạ là không có giọt nước bọt nào bắn lên người lão giả tóc bạc, cũng bởi vì quanh người hắn có một tầng kết giới do đấu khí màu xanh nhạt tạo thành, lão giả này cũng là một vị kỵ sĩ thực tập cao cấp.
- Ngươi còn có gan nói vậy!
Lão Pete không chớp mi mắt chất vấn lại, rõ ràng là thanh âm rất thấp, nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe được rõ ràng,
- Ngươi còn chưa nói thân phận của tên tiểu tử mà người mang tới ban nãy.
Nghe thấy lão giả tóc bạc nói vậy, George chỉ đảo mắt một cái, kiên định nói:
- Hắn rõ ràng chỉ là một tên hạ sĩ quan bình thường thôi!
Hắn mặc dù vẫn còn cứng miệng nói, nhưng cơn cuồng phong đấu khí mà hắn kích phát lúc trước đã bị hắn đè xuống, thực lực của Pete cao hơn hắn, hắn không muốn đấu với Pete ở nơi như thế này.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận