Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 237: Thành Công

Chương 237: Thành Công
Trong phòng tu luyện, toàn thân Locke tỏa ra khói trắng, Hùng Ưng đấu khí điên cuồng vận chuyển liên tục, nhưng vẫn không truyền đến âm thanh đột phá từ kén thành bướm.
Đồ vật trước đó để ở trên bàn trước mắt đã không thấy đâu, trên mặt đất rải rác mấy hộp gỗ và ống nghiệm, có thể mơ hồ thấy được những hộp đựng Huyết Tinh, Thâm hồng dược tề và các loại vật phẩm khác.
Lúc này, đã ba canh giờ trôi qua kể từ khi Locke bước vào phòng huấn luyện.
Một cái xiềng xích vô hình giam cầm toàn thân của Locke, cho dù Hùng Ưng đấu khí trong cơ thể có hung hãn đến đâu cũng giống như một vực thẳm không thể vượt qua được.
Xung quanh cơ thể chậm rãi xuất hiện vết máu, tĩnh mạch phồng lên, nguyên nhân là do áp lực trong máu quá lớn không thể chịu đựng được Hùng Ưng đấu khí cuồng bạo tán loạn.
Cũng có thể là do tác dụng phụ của Lan Lăng Thảo, cách đây vài phút Locke vừa mới sử dụng một gốc Lan Lăng Thảo.
Nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe vì tắc nghẽn, Locke buộc phải kiềm chế sự bất an của mình, kinh nghiệm lâu năm đã khiến ý chí của Locke trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Lại qua hai canh giờ, đấu khí cuồng loạn trong cơ thể hắn đã bắt đầu chậm lại, Locke biết điều này là do thuốc bổ trợ đang dần mất đi tác dụng.
Nhưng vẫn chưa truyền đến cảm giác đột phá, quần áo trên người hắn đã phủ một lớp vảy máu dày đặc, đây là do máu vừa phun trào chảy ra khỏi cơ thể của Locke.
Cùng với cơn đau do khí huyết cuồn cuộn lắng xuống, một cảm giác suy nhược khác đến từ sâu trong tủy xương đột nhiên xuất hiện trở lại, di chứng của việc thăng cấp thất bại đã chờ đợi trước mặt Locke.
Tại sao nhiều kỵ sĩ thực tập trung cấp như vậy mà lại không lựa chọn đột phá lần nữa ở nửa sau giai đoạn của sinh mệnh, ngoại trừ cơ hội thành công cực kỳ nhỏ, mối quan tâm lớn nhất của họ hẳn có lẽ là tuổi thọ bị rút ngắn.
Đây là nguyên nhân Locke không nói cho mọi người biết, với suy nghĩ rằng mình vẫn còn trẻ, năm nay hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi, tuổi thọ trung bình ở Vương quốc Faustain là năm mươi năm, hắn vẫn sống đước ít nhất ba mươi năm nữa. Kỵ sĩ sống lâu hơn người bình thường một chút, cho nên hắn không hề sợ hãi chút nào.
Locke hiện tại vẫn chưa cảm nhận được sự quý giá của mười năm tuổi thọ. Nhưng lần này hắn không can tâm thất bại, bởi vì hắn đã có linh cảm rằng mình chỉ còn cách thành công một chút, chỉ một chút thôi.
Sau một đêm đột phá gian khổ, ranh giới kỵ sĩ thực tập cao cấp đã lộ rõ ​​diện mạo thật ngay trước mặt Locke, thứ mà Locke thiếu bây giờ chính là lực xung kích cuối cùng.
Chỉ cần có người trợ giúp, có lẽ Locke có thể vượt qua!
Ngón tay Locke khẽ cử động, một chiếc hộp gỗ xuất hiện từ nhẫn không gian của hắn, bên trong có hai gốc Lan Lăng Thảo.
Locke chưa bao giờ nghe nói qua có thể dùng hai gốc Lan Lăng Thảo cùng một lúc, lúc này không ai hiểu rõ hơn Locke, loại thảo dược có vẻ ngoài thanh tú này sẽ mang đến cho kỵ sĩ cảm giác đau thấu tận tâm can, mạch máu như sắp vỡ tung. Lúc này hầu hết các vết máu trên người Locke đều là do dùng Lan Lăng Thảo.
"Liều một phen!" Locke âm thầm chửi một câu.
Ngoài Lan Lăng Thảo, hộp gỗ chứa Huyết Tinh cũng xuất hiện ở bên tay phải của Locke.
Tác dụng của Huyết Tinh đối với quá trình đột phá đã cạn kiệt, hắn lấy ra những Huyết Tinh này để chống lại tác dụng phụ của Lan Lăng Thảo, hắn hy vọng khả năng phục hồi của Huyết Tinh có thể vượt qua tốc độ mất máu của hắn.
Bàn tay run rẩy giơ lên, một lớp vảy máu dày đặc rơi ra khỏi cánh tay Locke, trên cánh tay của locke đầy hỗn hợp bùn và máu dày đặc, đã lâu rồi Locke không rơi vào trạng thái khốn khổ như vậy.
Không biết có phải là do thần kinh hoảng loạn gây ra ảo giác hay không, nhưng Locke nhìn thấy trận chiến đẫm máu ở Gordon Heights lúc mới tòng quân,.
Locke mới tòng quân được hai năm, run rẩy lẩn trốn giữa những xác chết, khi đó hắn không biết sống chết là gì, chỉ sợ đau đớn, hắn sợ đao kiếm quét qua cổ mình. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng cảm giác đó như thế nào.
Nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc đó Locke khẽ cười nhẹ, cánh tay run rẩy của hắn cũng ngừng run, Hắn cầm gốc Lan Lăng Thảo trước mặt lên rồi ăn vào.
Một lần nữa lại truyền đến cảm giác đấu khí cuồn cuộn mãnh liệt, Locke lại khởi xướng công kích cao địa của kẻ địch!
Đã nửa đêm, mặc dù đang là mùa hè nhưng sương giá về đêm vẫn mang lại cảm giác lạnh lẽo cho những người phụ nữ.
Nhưng không có ai rời đi, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cánh cửa đá, mong chờ nó sẽ mở ra.
Mặc bộ quần áo do hộ vệ đưa tới, nhìn cánh cửa đá trước mặt, gió lạnh ban đêm thổi qua khiến quần áo trên người bị trễ vai nhưng nàng cũng không kéo, không để ý đến đôi bờ vai trần trụi bị gió lạnh quất vào, Angelina thâm nghĩ trong lòng.
“Ngày mai ta sẽ tìm sư tổ Babrina để nói chuyện.”
Tháp thánh không phải là lựa chọn duy nhất của Angelina, nàng còn có một người quan trọng hơn.
Babrina là sư tổ của Angelina, một vị nguyên tố sư hệ thủy cường đại, một tồn tại cấp bậc ma pháp sư chính thức và là một trong những cố vấn ma pháp của khoa ma pháp sư của Học viện Đế Quốc.
Angelina rất được Babrina yêu thích vì tài năng xuất sắc cũng như khả năng ăn nói và hiểu biết của nàng.
Bây giờ sư đồ hai người có mối quan hệ rất thân thiết, Angelina luôn gọi là bà Babrina.
Babrina là người không có con, nên vui vẻ nhận Angelina làm cháu gái.
Chỗ ngồi trong Thánh Tháp so với người đó không đáng kể, xuyên qua cánh cửa đá Angelina mơ hồ nhìn thấy người đàn ông cùng nàng nương tựa lẫn nhau trong đêm tuyết.
Ngay khi những người phụ nữ ngày càng lo lắng hơn cho Locke ở bên trong, ánh nắng đại diện cho bình minh bất ngờ ló dạng, bất giác màn đêm đã trôi qua.
Cánh cửa đá của phòng tu luyện đột nhiên mở ra, một bóng người khom lưng kèm theo mùi máu tanh và hôi chua nồng nặc bước ra.
Locke bước từng bước nặng nề đi ra ngoài, máu tươi từ cơ thể Locke vương vãi khắp nơi "tích tắc, tích tắc"
- Locke! Angelina kêu lên một tiếng và chạy qua bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau đó đến Ria, Akano, Grace và những người phụ nữ khác.
Angelina ôm Locke đang loạng choạng bước ra.
Toàn thân Locke nhuốm đầy máu dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên Angelina, Grace và những người phụ nữ khác đều không hề để ý đến vết máu và mùi khó chịu trên cơ thể Locke lúc này.
-Ta sẽ không đi đâu cả.
Angelina ôm Locke và thì thầm vào tai hắn.
Akano và những người khác không biết rõ tình hình nên cũng không có biểu hiện gì, trong khi Grace liếc nhìn Angelina với ánh mắt sâu xa.
Trong số những người phụ nữ này, chỉ có Grace biết rõ lời này của Angelina đại biểu cho những gì mà nàng đã bỏ ra.
Locke rơi vào vòng tay của mọi người, trên mặt nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hắn giơ tay phải lên hết sức có thể, một vòng đấu khí thanh sắc nổi lên.
Minh chứng của kỵ sĩ thực tập cao cấp! Đấu khí phóng ra bên ngoài!
Sau khi làm tất cả những điều này ý thức của Locke rơi vào bóng tối.
Hiện tại ở Princeton đang là buổi trưa, không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của mùa thu ở Princeton vào tháng 9, như thể từ mát mẻ hoàn toàn không phù hợp ở Princeton.
Những con ve sầu ngoài cửa sổ vẫn đang ríu rít, rõ ràng đã là tháng 9 tại sao những con côn trùng đoản mệnh này vẫn hiến dâng tiếng kêu của mình?
Trong phòng ngủ Locke vẫn còn hôn mê, ngồi bên cạnh hắn là Angelina.
Grace vừa rời khỏi đây mấy phút trước, đã ba ngày rồi, ba ngày nay Locke vẫn chưa tỉnh lại, mấy người phụ nữ thay phiên nhau chăm sóc Locke.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai đều là Angelina ở bên hắn , thực sự không biết ma pháp sư có thể chất yếu đuối như nàng lại có thể chống đỡ lâu như vậy.
Vào ngày thứ ba, trước sự yêu cầu mạnh mẽ của Ria và Grace, Angelina trở về phòng nghỉ ngơi một lúc lâu.
Nhưng sau khi lập tức tỉnh dậy lại đến căn phòng này.
Grace đi lấy đồ ăn, một bữa ăn bổ dưỡng do Lafite một người hầu lớn lên trong một gia đình Hầu tước đặc biệt chế biến, và việc nấu nướng được coi là hàng đầu trong biệt phủ này.
Trong những ngày Locke hôn mê đều ăn thức ăn lỏng mà Lafite nấu, nguyên liệu nấu ăn cho thêm không ít thịt ma thú, không chỉ thơm ngon mà còn có rất nhiều năng lượng.
Locke mơ màng mở mắt, tò mò nhìn mọi thứ trước mắt, không biết đây là đâu.
Căn phòng quen thuộc, bên cạnh là những người quen thuộc, đôi mắt đẫm lệ khiến Locke trong giây lát nhớ lại mọi thứ, nhiệm vụ thử nghiệm khắc nghiệt, tất cả sự đột phá trong phòng tu luyện và sau khi thành công hắn bước ra ngoài gặp những người phụ nữ quan tâm đến hắn.
Angelina che miệng, úp mặt vào người Locke khóc nức nở, Locke đã hôn mê nhiều ngày, thể lực rất yếu, nhưng hắn vẫn đưa tay ra đặt lên vai Angelina.
- Ngươi xem, ta thành công rồi!
Locke khàn giọng nói, mấy ngày nay tuy rằng hắn chủ yếu ăn thức ăn lỏng, nhưng dù sao cũng không phải nước, cổ họng của Locke hiện tại khô khốc đau đớn.
Grace bên cạnh chu đáo đưa cho Locke một cốc nước.
Không biết là ai ra ngoài báo tin, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã chật kín người, không chỉ có Ria, Akano và những người phụ nữ khác ở đó, mà cả Tử tước Cage của Vương quốc Faustain cũng ở trong đó.
Christine cũng kích động ôm lấy chân Locke, hét lên rằng nàng không muốn Locke rời xa mình, Locke hôn mê ba ngày và bộ dạng của hắn sau khi rời khỏi phòng tu luyện khiến nàng sợ hãi.
Christine có thể dựa vào tuổi trẻ của mình để bám lấy Locke, nhưng Angelina không thể. Nàng là công chúa của Faustain, và hiện tại vẫn còn một số quý tộc Faustain đang đứng ở đây. Sau khi lau nước mắt trên mặt, Angelina đứng dậy nhưng đôi mắt đỏ của nàng không rời khỏi Locke một giây phút nào.
- Chúc mừng Locke huynh đệ thăng cấp thành kỵ sĩ thực tập cao cấp! Cage phá vỡ không khí ngượng ngùng ở trong phòng, tiến lên nắm lấy tay Locke bày tỏ lời chúc mừng.
Những kỵ sĩ thực tập cao cấp ở Faustain đã là cao thủ, những người có gia thế và xuất thân đều có thể trở thành binh đoàn trưởng trong quân đội hoặc giữ một chức vụ quan trọng trong hoàng cung.
Sở hữu mối quan hệ với Angelina, trong mắt Cage, Locke đã là minh tinh mới nổi trong tầng lớp quý tộc tương lai của Vương quốc Faustain.
Lúc này người một nhà của Locke cần phải nói chuyện nhiều, Cage biết mình là người ngoài ở lại quá lâu cũng không tốt, sau khi chào hỏi vài câu hắn liền dẫn theo nhóm quý tộc Faustain rời đi.
- Lần sau đừng mạo hiểm như vậy!
Khi họ bước ra khỏi phòng, Ria bước tới trước và nói với Locke, trong số những người phụ nữ này, Locke nghe lời nàng nhiều nhất.
- Ừ! Locke tựa người vào giường nhìn những người quan tâm tới mình, nhàn nhạt nói.
Dịch: Thương
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận