Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 181: Tài Lộ

Chương 181: Tài Lộ
- Ta không cần biết các ngươi học công pháp ở đâu.
- Có thể là công pháp gia truyền, hoặc là công pháp mua ở học viện đế quốc.
- Hoặc giả là từ một tao ngộ nào đó có được.
- Nhưng điều ta muốn nói hôm nay là mỗi môn công pháp đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Ta hy vọng các ngươi có thể trải nghiệm điều đó trong quá trình luyện tập trong tương lai.
Trong khóa học thực chiến Kỵ sĩ vào buổi chiều, Locke không ngờ rằng giáo quan của lớp học không đưa họ đi huấn luyện trước, mà là giảng giải về kiến thức công pháp đấu khí.
Công pháp mà Locke học được trước đó là đấu khí Hùng Ưng, hồi đó khi được tấn thăng lên làm binh nhất trung đội trưởng đã được Kỵ sĩ Will truyền thụ.
Hắn vốn dĩ chỉ có công pháp tấn thăng lên Kỵ sĩ thực tập trung cấp, nhưng trước khi rời khỏi thành phố Flor, Angelina đã đưa cho hắn một bộ công pháp đầy đủ, đủ để thăng cấp thành Kỵ sĩ chính thức.
Trong đó các khóa học văn hóa trong Học viện Kỵ sĩ nghị lực cũng không phải vô ích, ít nhất Locke biết đối với Kỵ sĩ mà nói, khi đang ở trình độ thấp không nên tùy tiện thay đổi công pháp đấu khí.
Các loại đấu khí khác nhau dung hợp vào làm một, nếu như thể chất kém một chút sẽ dẫn đến nguyên tố hỗn loạn, gây ra thương tổn cũng không kém bao nhiêu so với bị trọng thương, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới con đường tấn thăng lên Kỵ sĩ sau này.
Đấu khí Hùng Ưng cũng đã là không tệ, theo Angelina nói, vương thất Faustain chỉ lưu giữ sáu công pháp hoàn chỉnh có thể tu luyện thành Kỵ sĩ chính thức, trong đó đấu khí Hùng Ưng xếp ở tầng trung du.
Môn đấu khí tốt nhất chính là đấu khí Thiết Huyết, chuyên để tu luyện đặc biệt dành cho vương thất. Hiện tại chỉ có Quốc vương bệ hạ Faustain, Hoàng tử Kensell và một số con cháu trong vương thất mới được luyện tập môn công pháp này.
Đấu khí Thiết Huyết mặc dù tốt, nhưng cũng không đáng vì nó mà Locke phải nhận hậu quả to lớn, đợi khi hắn đến tầng thứ cao hơn hoặc giả sẽ cân nhắc thay đổi đấu khí.
Vị giáo quan lên lớp môn này không phải là một Kỵ sĩ chính thức như người hướng dẫn trong lớp cưỡi ngựa, mà chỉ là một Kỵ sĩ thực tập cao cấp mà thôi.
Thực lực mặc dù không mạnh, nhưng đẳng cấp của người dạy bọn hắn cũng đủ để nhiều người ngưỡng vọng, Locke thậm chí còn phát hiện khi giáo quan dẫn dắt bọn họ huấn luyện, động tác của hắn tương đối rộng mở, có khí thế hành quân trong doanh trại, khiến Locke được huấn luyện trong môi trường này như cá gặp nước.
Tiến độ tiếp thu kiến thức cũng như khả năng của Locke khiến hắn nổi bật giữa chúng bạn cùng lớp và cũng hấp dẫn luôn sự chú ý của rất nhiều giáo quan. Những người đạt tới Kỵ sĩ thực tập cao cấp đều không phải loại tầm thường, nhãn quang vừa nhìn liền phát hiện Locke trước đây hẳn là đã từng tham gia quân đội.
Mặc dù có ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Sau một buổi chiều huấn luyện, Locke kéo lê thân thể mệt mỏi rời khỏi học viện.
Được giảng dạy bởi những giáo quan có kiến thức trong học viện tốt hơn nhiều so với việc tự mò mẫm như cách nguyên thủy trong doanh trại quân đội.
Sau liền một tháng huấn luyện liên tục, Locke có ảo giác như được tái sinh, bất kể là cách ra quyền hay vận lực, hắn đều chuẩn xác hơn rất nhiều so với trước đây.
Về việc tu luyện đấu khí, thông qua lời kể của giáo quan, Locke cũng hiểu được vì sao hắn cảm thấy bản thân cứ dậm chân tại chỗ và cảm thấy nhẹ lòng hơn không ít.
Khi lên được Kỵ sĩ thực tập sơ cấp chỉ cần có tiến bộ được một chút sẽ như là một bước nhảy vọt, từ đó trở thành bàn đạp dẫn dắt người tu luyện lên một cấp độ cao hơn.
Lúc này đã là cuối tháng năm, các khóa học văn hóa của Locke là “Toàn giải văn tự Đế quốc Omor” và “Giản lược ma pháp và đấu khí” đã kết thúc, ngoại trừ nhận được tín chỉ, còn đạt được 300 điểm thời gian học thư viện.
Tỷ lệ học phần so với điểm tích lũy là 1:20 và hai khóa học của Locke nhận được tổng cộng 15 học phần.
Lớp học bây giờ là “Đế quốc thượng hạ ba nghìn năm”, cũng là tiết học cuối cùng của môn đó, người hướng dẫn tóc hoa râm đang kể cho học viên nghe về lịch sử huy hoàng của Đế quốc Omor trên bục giảng.
Locke đã tự mình xem trước kiến thức cho nên nhắm mắt cũng biết rằng lão giả sắp nói về vấn đề đại loại như “nhờ có chính sách vô cùng anh minh và sáng suốt của Hoàng đế Alexander XI, Đế quốc Omor đã đạt được các phương án chuyển vận và bồi dưỡng giao tài năng vĩnh viễn với tháp Thánh và Điện đường Kỵ sĩ”…
Tháp Thánh và Điện đường Kỵ sĩ đã xuất hiện nhiều lần trong sách giáo khoa, nhưng không có chương nào giảng giải dành riêng về hai tổ chức này.
Mà mọi thứ trong đế quốc đều có quan hệ chặt chẽ với hai tổ chức nói trên, nhưng dường như không hề “xuất hiện” trước mặt những người bình thường.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan học! Rất mong được gặp lại mọi người!
Lão gỉa tóc bạc cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu dài dằng dặc của mình, và kết thúc buổi học dưới ánh mắt mong đợi của các học sinh.
Tất cả học sinh tràn ra khỏi lớp học, còn lão giả trên bục giảng đang nhàn nhã thu dọn tài liệu giảng dạy của mình.
Học viên tham gia môn học này đều là người trong Học viện Kỵ sĩ nghị lực, mà đại bộ phận Kỵ sĩ đều không phải là người hiếu học, càng không phải là dạng người có thể chịu ngồi yên một chỗ để học tập, để bọn hắn rèn luyện hoặc là tu luyện đấu khí còn được, chứ còn học văn hóa thì quá là làm khó rồi.
Locke theo dòng người bước ra khỏi lớp và nhận được 5 học phần và 100 điểm tích lũy thư viện.
- Để bớt chút thời gian để đi thư viện nghiên cứu một phen.
Locke tự lẩm bẩm nói.
Học viện Hoàng gia Princeton chỉ có duy nhất một thư viện, đó là thư viện tổng hợp của bốn học viện Kỵ sĩ và hai học viện Ma pháp sư, trong đó nhất định sẽ có tri thức mà Locke muốn tìm kiếm.
Tuy nhiên, điều cấp bách nhất vào lúc này, đó chính là làm thế nào để kiếm tiền.
Đã bốn tháng kể từ khi hắn đến đế đô của Đế quốc Omor, và tiền của hắn cũng sắp cạn kiệt.
Không thể nói là do Locke tiêu xài hoang phí, hắn ngoại trừ ăn uống cùng chi tiêu thường nhật, thật sự không có khoản chi nào khác.
Tóm lại, chỉ có thể nói đẳng cấp của hắn nay đã khác xưa, mà ở giai đoạn này, cũng không phải là lúc hắn có thể tùy ý tiết kiệm.
Riêng về phần ăn uống mà nói, Học viện Kỵ sĩ nghị lực cũng không yêu cầu nghiêm khắc học sinh phải ăn cơm ở chỗ đó, Locke có thể lựa chọn ra bên ngoài học viện ăn đồ ăn bình thường, mà không cần phải ăn thịt sinh vật ma hóa cho đắt đỏ.
Tuy nhiên, Locke không đến nỗi chỉ vì vấn đề ăn uống mà ngày nào cũng phải chạy ra ngoài.
Bên cạnh đó thì nhóm mấy nàng Angelina và Grace đi mua sắm cũng giống như vậy, hai cô nàng rủng rỉnh tiền tiêu, mỗi lần đi mua y phục đều tiêu hết mấy chục cho đến mấy trăm Mor vàng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Locke cau mày.
Hắn ở đây đã một thời gian lâu như vậy mới chỉ mua một đôi ủng da, bỏ tiền ra mua cũng đã cảm thấy đau khổ muốn chết, bởi vì đôi ủng da này có giá 40 đồng Mor vàng, đâu có rẻ.
Nghe nói đây là đôi ủng chỉ dành cho giới quý tộc? Nhưng khi Locke mang nó vào, hắn không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào so với đôi ủng trước đó của mình.
Rất có thể, cái đắt ở đây nằm ở hai từ “thịnh hành” mà Angelina nói.
Locke hiện giờ còn chưa đến 200 đồng Mor vàng, mà hắn vẫn còn tỷ tỷ và Akano còn phải nuôi, cho nên việc cấp bách trước mắt chính là phải tìm cách kiếm tiền.
Angelina và Grace không thiếu tiền, nhưng Locke không muốn hỏi họ tiền, là một người đàn ông, Locke lại có bản lĩnh mạnh mẽ, cái việc mở lời ăn bám nữ nhân hắn thà chết cũng không làm.
- Nhưng làm sao để kiếm tiền đây?
Locke gãi gãi đầu, kế đó ánh mắt dừng ở trên người Angie cách đó không xa, nó đang “đánh nhau” với cây đại thụ trong sân.
Tiểu Hạt Long đã mấy tháng tuổi, kích thước nguyên bản vốn chỉ bằng nửa hình vuông nhỏ, giờ đã biến thành hình dáng như cối xay, hai cái kìm càng ngày càng sắc bén, đuôi độc cong cong trên lưng cũng ngày càng đậm.
Bây giờ Locke khi chiến đấu với nó thậm chí còn phải cẩn thận, bị kìm và móng vuốt sắc nhọn cào xước không thành vấn đề, nhưng cái phần móc độc đen ngòm kia không thể đùa được. Angelina nói Angie bây giờ có thể hạ độc giết chết ít nhất một Kỵ sĩ thực tập trung cấp.
Tính đề kháng của Kỵ sĩ thực tập sơ cấp cũng không nhỏ, Locke từ khi tu luyện đấu khí đến nay chưa từng bị bệnh nặng hay tai họa gì xảy ra, đồ ăn kịch độc đối với người bình thường mà nói, nếu như Locke ăn phải cùng lắm là gây tiêu chảy.
Có hoàn lưu đấu khí lưu chuyển khắp cơ thể, Locke có thể thường xuyên quan sát được tình hình trong người.
Lúc này Locke đang quan sát chiếc móc độc trên đuôi Angie, chính xác hơn là nọc độc trong chiếc móc độc đó.
Con tiểu Hạt Long Angie vẫn còn đang buồn bực đánh cây đại thụ bên cạnh, đột nhiên rùng mình một cái, bản năng dã thú được kế thừa từ sâu trong gien của nó nhắc nhở nó rằng sắp có chuyện chẳng lành.
Thấy Locke chậm rãi đi về phía mình, con Hạt Long giơ càng lên, tứ chi linh hoạt đá đá về trước vài cái, chuẩn bị rời đi ngay lập tức.
Có thể nói mấy tháng nay nó đều được Locke cho ăn đòn thay cơm, đánh cho trưởng thành, trong toàn bộ phủ đệ này, người con tiểu Angie sợ nhất có lẽ chính là Locke đại ác ma.
Nhìn thấy hắn đi về phía mình, Angie nghĩ Locke lại chuẩn bị “tẩn” cho mình một trận nữa.
Con Hạt Long có trí thông minh cực cao đương nhiên hiểu một chân lý đó là hảo hán không ăn thiệt thòi trước mặt, mặc dù nọc độc của nó có thể làm Locke bị tổn thương, nhưng Angie không muốn làm điều đó, bởi từ tận đáy lòng nó thực sự sợ cái tên ác ma trước mặt.
Sau một hồi “giao lưu” không mấy vui vẻ với Locke, con tiểu Hạt Long Angie hoảng sợ chạy đến sân trong phòng của Angelina, cố nín nhịn cơn đau dữ dội từ móc câu cực độc ở đuôi nó.
Nó bây giờ rất cần sự an ủi của chủ nhân và lượng lớn thức ăn bổ sung, nọc độc của Hạt Long cũng là một loại năng lượng trong cơ thể, khi dùng hết cần lấy đồ ăn để bù đắp.
Locke không có thức ăn cho nó, ngược lại nắm đấm thì có thừa, còn ăn hay không là tùy Angie.
Hắn lắc lắc chất lỏng màu xanh nâu trong tay, miệng huýt sáo rất khóa trá và rời khỏi phủ đệ.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận