Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 157: Học Tập

Chương 157: Học Tập
Trong tuần tiếp theo, thành phố Flor trở nên đông đúc và thịnh vượng hơn, vô số quý tộc đổ về, điều này cũng mang đến cơ hội kinh doanh cho những người dân thường và thương nhân ở thành phố Flor.
Tất cả các loại đặc sản và thực phẩm ngon lạ được mang ra đường phố, gánh xiếc, mãi nghệ đứng chật kín toàn bộ thành phố Flor.
Các quý tộc quả thực không thiếu tiền, chỉ cần cao hứng thưởng chút đỉnh là đủ để những người dân thường có một năm tốt lành no đủ.
Cũng có những binh sĩ sắp được phong làm quý tộc như Locke, nhóm người này càng thêm hào sảng, người trong quân đội rất ít mặc cả, chỉ cần giá cả hợp lý là bọn họ sẽ móc ra hầu bao của mình để mua thứ mình thích.
Mấy nàng Grace cũng đã đến thành phố Flor, bởi vì các nàng không phải người Faustain, cho nên lúc vào thành đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí Locke còn phải đích thân ra khỏi thành để đón họ.
Sau khi đến thành phố Flor, mấy nàng hầu như đều chỉ ở trong lữ điếm mà Locke thu xếp cho họ, cũng chỉ có Christine thỉnh thoảng sẽ cùng Locke ra ngoài đi chơi.
Vào tuần thứ hai Angelina cũng có mặt.
Locke được một đội Ám vệ dẫn đến một khu nhà thuộc sở hữu của Angelina.
Đây là một căn biệt thự kiểu cũ, các loại đồ nội thất đều bày trí theo phong cách cổ điển, sau khi đặt chân tới đây, điều duy nhất hắn cảm nhận được chính là căn nhà này quá rộng lớn, toàn bộ diện tích đều gần bằng lữ điếm cỡ trung mà bọn họ ở.
- Nếu ngươi muốn, ta có thể chuyển tài sản này sang tên ngươi.
Angelina tao nhã bước xuống cầu thang trong bộ váy trắng tinh xảo.
- Ta có thể để phụ mẫu ở đây.
Locke xoa cằm nghĩ.
- Được!
Phụ mẫu Locke, Angelina cho tới nay vẫn chưa từng gặp mặt, có câu nói con dâu xấu thế nào cũng vẫn phải ra mắt nhà chồng, Angelina không hề xấu, đã thế còn xuất thân quý tộc, nhưng nàng vẫn chưa dám gặp nhị lão Locke và Tia vào lúc này.
- Gọi ta tới đây có chuyện gì?
Locke tiến lên một bước, hai tay ôm lấy eo Angelina, hắn không tin Angelina gọi mình tới chỉ để xem nhà.
- Một tháng nữa chúng ta sẽ khởi hành, ta đã sắp xếp một “việc vặt” cho ngươi rồi.
Angelina mỉm cười nói.
Locke muốn cùng Angelina xuất ngoại cũng không dễ dàng như vậy, mà còn cần Angelina tìm cho hắn một vị trí trong đoàn sứ giả tới đế quốc Omor. Xuất ngoại vốn là một chuyện tốt, nhất là đến đế quốc Omor mở mang tầm mắt, chính là một chuyện cầu cũng khó có được.
Không biết có bao nhiêu quý tộc muốn thu xếp cho con nhà mình vào một chân, những ích lợi khác chưa cần nhắc đến, chỉ cần nhìn thấy kinh nghiệm cùng kiến thức nhận được từ đế quốc Omor, cũng đủ dùng cả đời.
- Vị trí gì?
Locke tò mò hỏi.
- Thư đồng của Công chúa!
Angelina tủm tỉm cười.
Ồ vậy là Locke phải đi học rồi, đây là câu trả lời thẳng thắn nhất từ trước tới nay mà Angelina nói với hắn.
Tất nhiên vị trí “thư đồng” chỉ là trên danh nghĩa, nàng nói đùa mà thôi, chức vụ của Locke là phó đội trưởng đội hộ tống, còn đội trưởng là một cường giả Kỵ sĩ thực tập cao cấp.
Có lẽ quốc vương bệ hạ vẫn nhớ tới một tiểu nhân vật trò nhỏ bé là Locke, dù sao cũng đã cứu được nữ nhi của mình, chẳng qua chỉ là phó đội trưởng đoàn sứ giả, một chức vụ nghĩ ra cho có nên quốc vương không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Về phần tại sao nàng muốn hắn đi học, cũng bởi đây là yêu cầu mãnh liệt cá nhân của Angelina.
- Ngươi ít nhất phải viết được một ít ký tự đơn giản, học được ngôn ngữ giao tiếp phổ thông của đế quốc Omor chứ?
Angelina giải thích.
Hai ngày sau, Locke vác trên lưng một cái túi tiến vào một trường học ở vương đô Faustain, lấy ra thư giới thiệu của Công chúa Angelina, lính gác cổng liền cử người dẫn Locke đến phòng học.
Kiến trúc trong trung tâm khuôn viên trường khá đơn giản, là một tòa ba tầng lầu, một lão giả tóc bạc phơ hơi rối, đỉnh đầu đã hơi hói liếc mắt nhìn Locke đi vào trong trường học, lẩm bẩm nói:
- Ngươi thật biết cách làm khó ta.
- Đi mà, Crimea gia gia~
Angelina cũng ở đây, làm nũng nắm tay lão giả lắc trái lắc phải.
- Thôi được rồi, được, eo của lão già này bị ngươi xoay gãy mất.
Lão giả cười nói.
Vị lão giả này là người cố vấn giác ngộ ma pháp của Angelina, hiện giờ là Ma pháp học đồ đỉnh phong duy nhất ở Faustain, đồng thời là hiệu phó của ngôi trường này.
Locke theo chân người gác cổng đi tới trước một phòng học, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, cánh cửa mở ra, một vị trông như học giả trung niên xuất hiện.
- Xin chào, đây là thư giới thiệu của ta.
Locke cung kính nói, vị học giả này rõ ràng là không có chút dấu vết nào của việc tu luyện đấu khí, thoạt nhìn còn yếu hơn cả binh lính yếu nhất trong doanh trại, nhưng Locke lại bị khí thế này áp chế, có thể nói đó là khí chất của một người học rộng biết nhiều.
Vị giáo viên trung niên Mobisan sốt ruột mở thư giới thiệu của Locke, hắn đang giảng hăng say lịch sử phát triển của vương quốc Faustain cho học sinh nghe, đang cao hứng lại bị cắt ngang, thế nên tâm trạng mới bực bội như vậy.
Tuy nhiên, tâm trạng tồi tệ nhanh chóng bị tiêu tan bởi nội dung của bức thư giới thiệu, mà lại người giới thiệu lại là Công chúa Angelina cao quý và chữ ký trên con dấu là của phó hiệu trưởng Crimea, nếu Mobisan có học ma pháp, hắn sẽ biết những vần nhảy nhót dưới chữ ký kia chính là nguyên tố hỏa tạo thành.
Mobisan lập tức thay đổi thái độ, tựa như trời đang giông bão bỗng chuyển nắng to, hắn nhanh nhẹn, niềm nở cười tươi rói mời Locke vào lớp.
Locke vác theo chiếc túi hành lý trên lưng đi vào phòng học, trong phòng học ngồi thưa thớt hơn 20 học sinh, nam có nữ có, và độ tuổi cũng rất phong phú.
Các học sinh trong lớp tò mò nhìn Locke như nhìn sinh vật lạ, bọn họ chưa bao giờ thấy Mobisan lộ ra vẻ mặt như vậy.
- Này, chẳng nhẽ hắn là con riêng của Hầu tước?
- Ai biết!
- Hắn có vẻ giống Bá tước Marbury đấy.

Các học sinh trong lớp thảo luận sôi nổi, mãi cho đến khi Mobisan đập bàn hô trật tự, tất cả mới lại chìm vào im lặng.
Mấy ngày nay Locke bắt đầu sinh hoạt theo quy củ, mỗi ngày đều quanh quẩn không ở lữ điếm thì đến trường học, cái hắn cần học chính là “300 chữ thông dụng Faustain” và “thông dụng ngữ của Đế quốc Omor ”. Chỉ hai cuốn sách đã khiến Locke đau đầu.
Đặc biệt là cuốn đầu tiên “300 chữ thông dụng Faustain”, rõ ràng chỉ có 300 chữ, hà cớ gì phải biên soạn ra cuốn sách dày như vậy? Locke nhìn cuốn sách còn to hơn cuốn từ điển, không khỏi rơi vào trầm tư.
Mà có nghĩ cũng vô dụng, vì muốn trốn cũng không được. Locke cầm lấy cây bút lông ngỗng hắn dùng hai đồng Diller bạc mua về, dùng tư thế rất không chuẩn viết ra tên của người nhà.
“Cạch!”
Bút lông gãy, Locke không nhịn được đành đổi cái khác, bên cạnh hắn là nguyên một đống bút lông ngỗng, cũng là do hắn anh minh sớm chuẩn bị từ trước.
Có thể là do giá của một cây bút lông ngỗng những hai đồng Diller bạc, nếu để lãng phí sẽ khiến hắn tự cảm thấy xót ruột, cho nên hắn nhanh chóng tỉnh lại tư thế viết chữ, đương nhiên bên cạnh đó còn có sự chăm sóc chu đáo của thầy Mobisan.
Trong quá trình ấy Locke cũng rất kinh ngạc phát hiện Mobisan ấy vậy mà lại là một Huân tước, tuy rằng hắn không quá hiểu vì sao một quý tộc lại tới đây làm nghề giáo, nhưng hắn cuối cùng cũng ngộ ra một kết luận, điều này cũng ảnh hưởng đến Locke một thời gian dài.
Thì ra không chỉ có sức mạnh mới có thể thay đổi vận mệnh, mà tri thức cũng có thể làm điều tương tự.
Còn về cuốn “thông dụng ngữ của Đế quốc Omor ”, Locke học một tuần cũng không tiến bộ bao nhiêu, có lẽ là hắn không có năng khiếu ngôn ngữ, ở cùng mấy nàng Grace lâu như vậy, hắn cũng chỉ biết một vài phương ngữ của Charlie.
Cho đến một hôm qua đêm với Grace và Akano hắn mới biết được một chuyện “động trời”.
- Cái gì?! Nàng có thể nói tiếng Omor?
Locke hào hứng nói, trong khi một bộ phận nào đó của hắn vẫn còn trong cơ thể Grace.
- Từ nhỏ ta đã biết nói rồi.
Grace khẽ vuốt tóc mai, Locke đột nhiên kích động khiến nàng có chút không chịu nổi.
- Đây là khóa học bắt buộc của quý tộc.
Locke không dám tin, Swell cùng Barton cũng là con cháu nhà quý tộc, nhưng hắn dám chắc hai người đó cũng không thể nói được tiếng Omor, cho dù là ở trường học, những học sinh ở đấy cũng có rất ít người học được tiếng Omor.
- Dạy ta đi!
Locke cắn nhẹ vành tai Grace, hơi nóng từ trong miệng phả vào vành tai nàng mang theo chút ướt át.
Thân thể Grace run lên, nàng ôm chặt Locke, móng tay để lại vết xước mỏng trên vai hắn, một lúc sau, Grace kiệt sức nằm ở trên giường thở hổn hển.
Locke nhìn Grace nhũn ra như mèo con liền mỉm cười, hắn chạy thẳng đến một căn phòng khác để tìm Akano, mặc kệ mình đã mặc quần áo lại chỉnh tề hay chưa.
Akano giật mình hét lên một tiếng, dần dần biến thành tiếng lúng búng trong miệng, và cuối cùng chỉ còn tiếng thở hổn hển.
Cùng với sự hướng dẫn ngoại khóa của Grace, Locke cũng “nhai” cuốn “thông dụng ngữ của Đế quốc Omor ” khá là nhanh. Khi chỉ còn một tuần nữa là đến lúc quốc vương bệ hạ sắc phong quý tộc, Locke đã học được kha khá, hắn có thể nói được vài câu chào hỏi đơn giản và những từ thường ngày hay dùng.
- Học hành thế nào rồi?
Angelina thỉnh thoảng tới chỗ Locke thăm hỏi, nàng tựa hồ dành thời gian ở trường học còn nhiều hơn so với trong cung.
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Locke tự tin lấy bút lông mang theo bên người ra, lôi một tờ giấy nhỏ viết lấy một cái tên -Angelina Faustain.
- Tặng nàng!
Angelina đón lấy tờ giấy một cách cẩn thận rồi trịnh trọng nhét vào trong áo.
- Nếu như nàng muốn, ta sẽ viết cho nàng thêm vài tờ nữa!
Locke cười nói.
- Chỉ tào lao là giỏi!
Angelina đảo mắt rồi lườm hắn.
- Tìm thời gian đi mua một bộ lễ phục đi, ngươi không thể mặc bộ áo giáp để lên nhận sắc phong Kỵ sĩ được đâu!
- Nàng yên tâm đi, ta chuẩn bị xong rồi!
Cách đây không lâu, hắn đưa theo mấy nàng Grace đi dạo một vòng thăm thú thành Flor, dọc đường mua rất nhiều đồ vật, bao gồm các loại y phục cho Locke.
Grace không hổ là một nữ bá tước, mắt thẩm mỹ vô cùng độc đáo.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận