Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 71: Xác Sói

Chương 71: Xác Sói
Ngày hôm sau, Locke vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hắn đã cử động được một cánh tay, Angelina nhìn Locke khó khăn nâng cánh tay phải của mình lên, như muốn đem tay vuốt ve Angelina, giống như là muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiệt sức, lưng chừng đã phải buông tay xuống. Angelina thấy vậy vội vàng nắm lấy bàn tay của Locke.
Ngày thứ ba, Locke đã có thể mở nửa mắt, ôn nhu nhìn Angelina, nàng giờ đây cũng không còn dáng vẻ của một công chúa, mà giống một thiếu nữ bình thường, ngượng ngùng nhìn Locke. Lúc này, mái tóc cả hai vừa dài vừa rối, mặt Locke còn mọc đầy râu ria, trên người cũng có mùi lạ, còn Angelina cũng mặc quần áo rách nát bẩn thỉu, trên mặt còn có mấy vết bẩn, giày cũng rách toạc, để lộ hai ngón chân cái trắng bóc, nhưng hai người ăn mặc như dã nhân này lại cảm mến nhìn nhau rất say đắm.
Vào ban đêm, trong con mắt mở hờ của Locke, Angelina cởi y phục của mình và lên “giường” chui vào trong chăn của hai người. Sau khi vòng tay ôm lấy thân thể Locke, Angelina nhẹ nhàng thì thầm:
- Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?
Nhìn khuôn mặt tinh xảo và đôi mắt sáng ngời dưới mái tóc hơi rối của Angelina, Locke kiên định gật đầu, dùng sức phát ra thanh âm khàn khàn:
- Ta hứa!
Angelina nhìn Locke, nhiệt liệt hôn hắn một cái, rồi cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cũng là ngày thứ tư tuyết rơi dày đặc, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
Sáng sớm, trời quang mây tạnh, Angelina đỡ Locke đi khập khiễng, lấy tay phủi lớp tuyết phủ trên cửa hang, sau khi cửa động mở ra, tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt của hai người.

Bây giờ trời đã quang đãng hơn, Locke và Angelina sẽ phải cân nhắc tìm kiếm đồ ăn hôm nay. Hai người họ đã ăn nốt miếng thức ăn cuối cùng ngày hôm qua rồi.
- Xung quanh đây có động vật không nhỉ?
Locke nói một câu vô nghĩa, hiện nay tuyết dày bao phủ, lấy đâu ra động vật.
- Không có!
Angelina đáp lại,
Locke bắt đầu tự hỏi hai người họ sẽ làm gì tiếp theo, phải kiếm gì để hai người không bị chết đói. Locke là người có chủ nghĩa đại nam tử, không muốn khi đã tỉnh lại mà vẫn phải dựa vào một mình Angelina đi tìm đồ ăn cho cả hai.
Angelina cũng yên lặng chờ Locke nghĩ biện pháp, nói thật bây giờ nếu như Angelina đi ra ngoài tìm đồ ăn, nàng cũng chỉ có thể làm như mấy lần trước, đào một cái bẫy rồi chờ con mồi chủ động hiến thân. Hỏa Vân Quả tuy còn lại không ít, nhưng hiện tại bốn phía đều là một mảnh đất tuyết trắng xóa, lớp tuyết dày gần nửa mét, có dã thú hay không, thực sự là do ông trời quyết định.
Locke lúc còn ở trong quân doanh trại, vào mùa đông, khi hắn đang hồi phục sức khỏe sau chiến tranh, sẽ cùng các binh sĩ trong doanh trại chơi bài giết thời gian. Mùa đông ở Charlie không lạnh hơn Faustain, điểm khác biệt là ở đây tuyết rơi nhiều hơn Faustain, sau mỗi trận tuyết rơi có khi dày đến ngang eo người trưởng thành.
Trong hoàn cảnh như thế sinh hoạt bình thường đã khó chứ đừng nói đến việc tìm niềm vui khác.
Locke nhìn xung quanh, sơn động bọn hắn ở nằm trên sườn núi, tầm nhìn tương đối rộng, lúc này khu vực xung quanh thật sự là một mảnh đất trắng xóa, tuyết rơi quá dày, tất cả dấu vết rừng rậm trước đó đều bị tuyết bao phủ hoàn toàn, chỉ có những cây đại thụ hàng trăm năm tuổi cao hơn chục mét vẫn đứng thẳng, nhưng bọn chúng chỉ lộ ra ngoài gần một nửa.
Nhìn lại khu vực hắn và sói Ánh Trăng từng chiến đấu, nơi đó chỉ còn mấy cây đại thụ đứng thẳng tắp cương nghị, cơ hồ dù tuyết có rơi dày đến đâu cũng không đè được chúng xuống. Locke hình như là nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lên, hỏi Angelina:
- Nàng còn nhớ thi thể của sói Ánh Trăng ở đâu không?
- A?
Angelina nghe vậy không hiểu Locke là có ý gì, nàng ngơ ngác chỉ tay về một phía, đáp:
- Chắc là ở nơi đó.
- Đi thôi! Chúng ta đi tìm thi thể của sói Ánh Trăng!
Locke nhấc chân rời đi, hiện tại hắn vẫn đang bị gãy mấy cái xương sườn gãy, còn chưa làm được việc nặng, nhưng đi lại không thành vấn đề.
- A? Chẳng nhẽ ngươi định…?
Angelina tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Locke, vội vàng đuổi theo hỏi:
- Ngươi muốn ăn thi thể của nó sao?
- Đương nhiên!
Locke khập khiễng đi về phía trước, nhưng mới bước được hai bước hắn đã ôm ngực nghiến răng, Angelina vội vàng tiến lên đỡ hắn, Locke đi lại không có vấn đề gì, chỉ là nếu như mạnh bạo hơn một chút, chỗ gãy xương sườn nơi lồng ngực sẽ đau nhói.
Cả hai đi rất chậm mới đến được địa điểm của trận chiến ngày hôm đó, Locke trước đó đã tính toán sơ bộ vị trí của sói Ánh Trăng từ những tán cây xung quanh.
- Đào nào!
Locke nói.
Không có dụng cụ phù hợp, hai người chỉ có thể dùng tay đào tuyết. Cũng may, mặc dù lúc này bầu trời đã quang đãng, nhưng tuyết vẫn chưa tan do nhiệt độ thấp, tuyết xốp dễ đào hơn.
Từ hôm chiến đấu đến nay đã qua hơn 20 ngày, trong khoảng thời gian đó có vài trận tuyết rơi lớn nhỏ, khiến độ sâu lớp tuyết cũng lên đến hai mét, Locke và Angelina hao phí nửa ngày mới có thể đào đến đáy. Nguyên nhân chủ yếu là không có công cụ, nếu như có cái xẻng, cho dù Locke bị thương, trong một giờ nhất định có thể tự mình xử lý.
Sau khi chạm được vào mặt đất cứng rắn, một cái xác sói đông cứng xuất hiện, bộ lông sói xám đã bị đóng băng đến nỗi dựng ngược lên trời, thậm chí chạm vào còn đau tay.
Locke và Angelina cùng nhau dùng sức, đem thi thể của sói Ánh Trăng lôi ra khỏi hố tuyết.
Con sói Ánh Trăng dài hai mét, cao một mét rưỡi này mặc dù đã chết từ lâu, nhưng vẫn được bảo quản tương đối tốt dưới lớp tuyết dày, đầu sói trông vô cùng hung tợn, hai cái mắt mù đen ngòm nhìn chằm chằm về phía trước trông rất sống động, khiến Angelina không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Locke tiến lên một bước, không tỏ vẻ kinh ngạc, hắn đại khái nhìn thấy xác chết so với Angelina gặp qua người sống còn nhiều hơn, trong số những thi thể đó có vô số đáng sợ hơn như thế này, mà con sói này lại là bị chính hắn giết, hắn sợ cái gì. Hắn huy động một ít đấu khí trong lòng bàn tay, vỗ mạnh vào xác sói cứng ngắc, sau một tiếng “cạch” rồi những tiếng “rắc” nối nhau vang lên, xác sói vậy mà đổ sập xuống, máu thịt của sói Ánh Trăng sớm đã tan thành từng mảnh, chỉ còn được bao bọc bởi một tấm da sói.
Angelina bị cảnh tượng vừa rồi làm cho giật nảy mình, nhưng những chuyện xảy ra gần đây khiến thần kinh nàng trở nên tương đối cứng cỏi, cho nên nàng không bị dọa kêu lên sợ hãi thành tiếng.
- Đúng như dự đoán.
Locke lẩm bẩm.
Vào mùa đông của năm hắn mới tòng quân, khi đó hắn chỉ là một tên binh sĩ vô danh tiểu tốt, có một lần sau chiến tranh Locke bị gọi đi kéo thi thể, Faustain chết quá nhiều binh lính, phải mang những thi thể này về doanh trại thiêu thành tro cốt rồi chuyển về Faustain, những người nhập ngũ là trẻ mồ côi như Kane rất hiểm, đa phần đều là người có gia đình, phải mang tro cốt của những người chiến tử về cho người nhà, cũng coi như là để người nhà lưu lại tưởng niệm.
Năm đó cũng là năm đầu tiên doanh đội của Locke tham chiến, rất nhiều binh sĩ còn chưa kịp ý thức được chiến tranh là gì đã hy sinh, năm đầu chiến tranh nên tỷ lệ thương vong của Faustain tương đối cao. Locke còn nhớ rõ sau một trận tuyết rơi dày đặc, hắn được cử đi dọn dẹp chiến trường, thu thập thi thể của binh sĩ thuộc doanh đội bọn hắn, tuyết rơi dày đặc, thường phải đào rất lâu người mới có thể lôi xác lên.
Chuyện khiến Locke ấn tượng khắc sâu chính là chỉ với một cú va chạm nhẹ, khối thi thể đông cứng mà hắn đang kéo liền vỡ thành mấy khối, cảnh tượng ấy quả thực đã dọa người binh sĩ mới nhập ngũ chưa đầy một năm là Locke sợ hãi không nhẹ. May mà có lão binh Yorkshire đại thúc giải thích cho hắn hiểu:
- Đây đều là do thi thể đã đông cứng lại, ngươi xem những phần bị vỡ ra, máu và thịt còn rất tươi mới.
Trước kia Locke cũng thường xuyên kéo thi thể, trong nhiệt độ không khí bình thường, sau nửa ngày thi thể sẽ bốc mùi, máu thịt sẽ chuyển sang màu đen, khác với thi thể đông lạnh lúc ấy.
Hiện giờ xác của con sói Ánh Trăng cũng giống y hệt thi thể đông lạnh Locke nhìn thấy mấy năm trước.
- Hy vọng còn có thể ăn được.
Locke nói.
Thi thể sói Ánh Trăng đã bị vỡ ra thành mấy khối, chỉ còn lại tấm da sói bên ngoài, cho nên rất dễ mang đi, Locke và Angelina không tốn sức để kéo xác sói về hang động nơi hai người ở.
Sau khi trở về sơn động, Locke bắt đầu cầm lấy dao găm của mình lột da sói, trước kia hắn đã từng đi săn nhiều dã thú, khá quen với việc lột da. Phần da lông của sói Ánh Trăng rất tốt, nhẵn nhụi trơn bóng, lại còn mềm, điều quan trọng nhất nó có màu trắng, Angelina mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp, Locke vừa làm vừa nghĩ vậy trong lòng.
Sau một hồi hì hục, bộ lông của sói Ánh Trăng cũng được tách xong, thịt bên trong còn nguyên màu đỏ tươi, tỏa ra mùi tanh tưởi. May mà vẫn chưa hỏng, Locke thở phào nhẹ nhõm.
Ban đêm bọn hắn sẽ ăn thịt sói nướng. Sau khi rải muối và bột Hỏa Vân Quả lên trên miếng thịt, hai người bắt đầu ăn một cách say sưa ngon lành, mặc dù bọn hắn đã ăn thịt nướng gần một tháng nhưng đối với những người đang đói bụng thì chẳng thành vấn đề. Hai ngày trước, để tiết kiệm đồ ăn nên cả hai đều ăn rất ít.
- Phải rồi, sói chết mấy ngày tuyết mới rơi, thịt sói làm sao còn tươi như vậy?
Locke tò mò hỏi, hắn thông qua Angelina biết được đại khái tình hình những ngày vừa rồi.
- Thịt của ma thú cũng chứa ma lực. Ngay cả khi nó chết, miễn là thịt của chúng vẫn chứa ma lực, cơ thể vẫn sẽ duy trì thuộc tính như lúc còn sống.
Angelina nói:
- Thịt của ma thú Băng hệ thậm chí còn giữ tươi rất lâu, nhưng Hoả hệ và Ám hệ lại không được lâu như thế. Một hệ thì hư thối nhanh, còn một hệ lại có tính ăn mòn cao.
- Cũng may con sói này là ma thú Quang hệ.
Locke chợt hiểu ra.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận