Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 470: Tiểu đội Bình Minh Chi Quang

Chương 470: Tiểu đội Bình Minh Chi Quang
Một thuẫn thủ, hai kiếm sĩ, một trinh sát, một cung tiễn thủ và một Ma pháp học đồ sơ cấp, đây chính là các thành viên của tiểu đội Bình Minh Chi Quang.
Mỗi một tiểu đội mạo hiểm giả đều thích đặt cho mình một cái tên đặc biệt, có thể tượng trưng cho một ý nghĩa nào đó hoặc là mạnh mẽ hoặc là bá khí.
Và tiểu đội Bình Minh Chi Quang chính là như thế, sáu gia hỏa gồm cấp thực tập sơ-trung cấp tổ thành một nhóm, tất nhiên danh tự cũng không thể tầm thường.
Gọi người ta là “gia hỏa” chỉ là cách Locke dựa theo thực lực mà trêu ghẹo, chỉ cần nhìn vào vị trung niên vóc dáng hơi thấp nhưng thân thể rắn rỏi, tay cầm cự thuẫn, thân mặc khải giáp cũng đã lớn hơn Locke vài tuổi.
Lần đầu hai bên giao lưu với nhau tại Công Hội Ma Pháp Sư, trong đó thành viên nói chuyện với Locke là một trong hai kiếm sĩ và nữ Ma Pháp Sư, và hôm nay hắn mới chính thức được gặp mặt những thành viên khác trong đội.
Nhìn thấy Locke là mục tiêu hộ tống lần này của mình, các thành viên trong đội đều tiến tới chào hỏi một cách quen thuộc.
Hắn được coi là “kim chủ” cho đội của họ, sau lần hộ tống này cả đội có thể nghỉ ngơi chơi bời hai tháng.
Chẳng bao lâu sau, một người có vẻ ngoài bình thường và thái độ thờ ơ như Locke đã khiến mọi người thay đổi mục tiêu, các thành viên của đội nhanh chóng đưa ánh mắt sáng lấp lánh, nửa hồ nghi nửa thăm dò sang hai người đẹp đi bên cạnh hắn.
- Ôi chao, mỹ nữ nha!
Một kiếm sĩ phóng túng huýt sáo với Christine, hy vọng thu hút sự chú ý của người đẹp.
Hắn ta quả thực đã thành công thu hút sự “chú ý” của Christine, ngay sau hành động thiếu tinh tế hắn đã nhận ngay một hỏa cầu cỡ nắm tay bay vèo qua đầu, khiến kiếm sĩ đó vội vàng bỏ chạy tới mức suýt chút nữa bị bong gân chân.
Xưng hào Nữ Ma Đầu của Christine được các quý tộc ở thành phố Flor đặc biệt đặt cho không phải là trò đùa.
Chính nhờ cách chào hỏi “nhẹ nhàng” của Christine đã khiến các thành viên của tiểu đội Bình Minh Chi Quang bắt đầu có cái nhìn nghiêm túc về bộ ba Locke.
- Joseph, ngươi nên cẩn thận chút, hai người đó đều tương đương Kỵ Sĩ thực tập trung cấp!
Vị đại hán Kỵ Sĩ thực tập trung cấp duy nhất trong đội cảnh báo vị kiếm sĩ đáng thương ban nãy.
- Song tu ma pháp và đấu khí sao?
Nét mặt của tất cả mọi người đồng loạt thay đổi, họ chưa bao giờ nghe nói đến chức nghiệp Ma Kiếm Sĩ, nhưng về cường giả song tu Ma-Vũ đã từng được nghe qua.
- Locke đại nhân, chúng ta đi thôi.
Lúc này, nữ Ma Pháp Sư phụ trách bước lên phía trước nói.
Nàng nhận thấy Hỏa Cầu Thuật mà Christine vừa xuất ra chỉ là một phiên bản suy yếu của loại ma pháp đó và chỉ là một trò đùa mà thôi.
- Ừm, chúng ta đi thôi.
Locke gật đầu đáp lại, hắn hiện tại đã là Nam Tước của vương quốc Manhattan, huân chương trước ngực không thể làm giả được.
Trong đội còn có một chiếc xe ngựa, được đặc biệt chuẩn bị cho Locke, đội của bọn họ đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ hộ tống nên đương nhiên biết thói quen của những quý tộc.
Locke làm sao có thể làm khó chính mình khi đã có xe ngựa, hắn không chút do dự bước lên xe ngựa, đơn giản làm ra vẻ là một thiếu gia giàu có.
Christine thấy vậy cũng “tự giác” lên xe ngồi cùng Locke, xe ngựa rất nhỏ, thiết kế cho một người ngồi, nhưng hiện tại hai người chen chúc khó mà nhét vừa.
Cung tiễn thủ vốn là phu xe, nay “vinh dự” bị sa thải và phải nhường vị trí đó lại cho Lafite.
- Chậc chậc, đây chính là cuộc sống của quý tộc.
Trong đội có không ít người thốt ra những lời hâm mộ xen chút ganh tị.
- Các ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy? Mau đi thôi!
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là đội trưởng nữ Ma Pháp Sư có màu tóc hạt dẻ đứng ra thúc giục đồng đội của mình xuất phát.
Người ta thích làm thế nào thì đó là quyền của họ, đã trả tiền nên đội nhóm chỉ cần nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ là đủ.
Đoàn người hộ tống xe ngựa hướng về Depeng sâm lâm bên ngoài cảng Mornington, kế hoạch lộ trình của chuyến đi này đã được nữ Ma Pháp Sư tóc hạt dẻ lên kế hoạch cho các thành viên trong nhóm của mình vào đêm qua.
Băng qua Depeng sâm lâm ít nguy hiểm hơn, họ sẽ đi qua hẻm núi Nisa, sau đó vòng qua Hồ Conch và cuối cùng đi thuyền qua Sông Hall để đến khu vực bên trong của quận Brora.
Tuy đường đi quanh co, khúc chiết nhưng ít nguy hiểm hơn.
Đội thám hiểm của họ đã thành lập được vài năm. Trong khoảng thời gian này, nhiều đồng đội đã tử vong và những người mới gia nhập. Cho tới bây giờ đây, những nhiệt huyết xông xáo cùng dự tính ban đầu đã không còn nữa, điều mà tất cả muốn chỉ là an toàn hoàn thành từng nhiệm vụ và chờ đợi đến lúc tiết kiệm được một khoản kha khá, hoặc giả bọn hắn sẽ suy tính rẽ hướng bắt đầu một công việc khác.
Mạo Hiểm Giả không phải là một nghề có thể làm suốt đời.
- Tiểu đội này có vẻ khá đấy, xem ra chúng ta có thể dễ dàng đến quận Brora.
Christine ngồi trong xe ngựa mỉm cười nói.
Locke chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
Mặc dù trong đội sáu người chỉ có một Kỵ Sĩ thực tập trung cấp, nhưng xét theo sự ăn ý mà cả nhóm vô tình bộc lộ và kỷ luật nghiêm ngặt của họ, thì có thể thấy hiệu quả chiến đấu của đội này cao hơn đội nhóm bình thường.
Lý do Locke chọn đội này trong Công Hội Ma Pháp Sư chính là vì họ đã nhiều lần vây giết Ma thú trung cấp và làm bị thương nặng một Ma thú cao cấp.
- Tiểu đội này nhìn vậy mà có rất nhiều điểm đáng để học hỏi, giống như Lafite, làm nhiều nhìn nhiều.
Locke rất chịu khó nhắc nhở Christine.
- Ta biết rồi.
Christine tinh nghịch lè lưỡi. Gần đây nàng mới phát hiện ra rằng ca ca cũng mắc bệnh “nói nhiều” giống như cô cô của mình.
Đánh giá được đưa ra từ Công Hội Ma Pháp Sư là Depeng sâm lâm chỉ là “tiểu sâm lâm” - nơi sinh sống của hầu hết các Ma thú trung cấp mà thôi.
Với khả năng tác chiến của tiểu đội Bình Minh Chi Quang, nguy hiểm khi vượt Depeng sâm lâm là không lớn.
Vào lúc chạng vạng tối, lửa trại bắt đầu được nhóm lên ở giữa doanh địa.
Người trinh sát đặt một số thiết bị cảnh báo nhỏ rồi trèo lên thân cây, cái cây trăm tuổi này đêm nay là chốn hắn nghỉ chân, và hắn cũng là thành viên mệt nhọc nhất trong đội vào ban đêm.
Kỵ Sĩ thực tập trung cấp duy nhất trong nhóm là một người đàn ông cao lớn, đang ngồi bên đống lửa trại, nhặt đống gỗ do hai kiếm sĩ mang về, hắn là Kỵ Sĩ “mạnh nhất” ở đây và cần phải ngồi ở trung tâm.
Vị kiếm sĩ trước đó đã từng trò chuyện với Locke chủ động bước lên xe ngựa và hỏi Locke có muốn dùng bữa tối cùng bọn hắn không.
Khi rèm được mở ra, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, ở trong xe ngựa tu luyện đấu khí suốt buổi chiều, Locke cũng không hề chú ý tới thời gian trôi qua nhanh đến thế.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận