Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 21: Trước Ngày Chiến Đấu

Chương 21: Trước Ngày Chiến Đấu
Đội ngũ tiến lên chậm rãi, hàng ngũ gọn gàng, Locke điều chỉnh trạng thái sau khi leo lên lưng ngựa, đây là chiến tranh, có thể là một đi không trở về, cho nên mỗi lần trước khi vào trận chiến Locke đều điều chỉnh trạng thái. Hắn không chỉ một lần nhìn thấy kẻ mạnh hơn hắn lại chết dưới tay kẻ yếu, theo cách nói của hắn thì đây là kiểu phát huy tiềm lực bất bình thường, dẫn đến tạo ra kỳ tích và giết được đối thủ, hắn không muốn bị giết giống như vậy, nên phải cố gắng hết sức để khiến thực lực tiềm ẩn trong cơ thể phát huy đúng thời điểm.
Chiến mã là do hắn sau khi thăng chức trung đội trưởng được dẫn đến đội hậu cần lựa chọn, mỗi một trung đội trưởng đều có chiến mã riêng, Yorkshire đại thúc tư vấn cho Locke lựa chọn một con màu mận chín. Trong thời chiến như hiện giờ mạng chiến mã còn đắt hơn mạng người, một con chiến mã như vậy ít nhất có thể đổi lấy một bộ áo giáp toàn thân trị giá 80 đồng Diller bạc, mà lại là có tiền cũng không mua được. Người mặc chiến giáp tử trận còn tái sử dụng được bộ giáp đó, chứ ngựa mà chết đi thì không cách nào bổ sung được. Đây là lý do tại sao lãnh chúa phải bồi dưỡng một đội kỵ binh và chỉ trang bị cho cấp trung đội trưởng một con ngựa.
Locke cưỡi ngựa đi kiểm tra đội ngũ của mình, tinh thần chiến đấu của binh lính chuẩn bị xuất chiến là rất quan trọng, hiện tại hắn xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, mục đích là để cho đồng đội biết đội trưởng đang ở gần họ.
- Locke đại ca, khi nào thì chúng ta mới đến thành Fareins?
Gulas nói, người này là một người đàn ông để râu rậm rạp, vóc dáng cường tráng, trong số những người Locke quen biết, chỉ có Yorkshire đại thúc có vóc dáng cao hơn hẳn hắn. Gulas được chuyển đến từ trung đội một. Hắn vốn là tiểu đội trưởng trong trung đội một, giờ chuyển đến đây vẫn được đảm nhận chức cũ, là tiểu đội trưởng của đội một trong trung đội của Locke. Sau vài ngày quen biết, hắn cảm thấy rằng đây là một người có thể kết giao thành bạn bè.
- Quân đội cũng đang hành quân gấp, với tốc độ này chắc phải đến tối muộn mới đến.
Locke suy nghĩ một chút, nói.
- Hả, vậy chẳng há là ngày mai mới quyết chiến sao?
Nói xong, Gulas bĩu môi hơi tiếc nuối.
Locke liếc xéo hắn một cái.
- Nói bậy bạ, đêm nay đi vây thành, cả đêm chỉnh đốn, sáng sớm mai liền động thủ.
Locke nói, hắn có thể nhìn ra Gulas là phân tử hiếu chiến, cũng không có lãng phí trời ban cho hắn vóc dáng to lớn vậy, không biết gã này sẽ điên cuồng như thế nào khi vào cuộc chiến thực thụ.
Locke không nói thêm gì, sở dĩ ngày mai bọn họ mới công thành, là bởi vì trước tiên phải tụ hợp với Lãnh chúa Kasher, nếu không với chỉ thực lực của một lãnh chúa mà công thành thì tổn thất quá lớn. Đừng nhìn quân đội chính quy của vương quốc Charlie bị bọn hắn đánh bại mà khinh địch, con thuyền mục nát cũng có ba cân đinh, huống chi thành Fareins còn là lãnh địa của một lãnh chúa.
Vào lúc 2 giờ trưa, mấy trăm bộ binh ngồi ngay ngắn thành vòng tròn trong rừng cây ven đường, trên đường thỉnh thoảng lại có mấy chục kỵ binh phi qua. Lãnh chúa Kedozi cùng mấy vị trung đội trưởng ngồi ở trên một gốc cây lớn thảo luận cái gì đó, gốc cây màu vàng sẫm có vân tuổi dày đặc, chứng tỏ cái cây vừa bị đốn hạ có tuổi thọ rất dài.
Lúc này, mấy vị kỵ binh ầm ầm xông tới, dẫn đầu kỵ binh gặp được nhóm lãnh chúa Kedozi nhanh chóng xuống ngựa, sau đó ôm quyền nhận lệnh.
- Thế nào, Lãnh chúa Kasher khi nào thì đến?
Lãnh chúa Kedozi hiển nhiên đã có chút mất kiên nhẫn, nôn nóng hỏi.
- Đại nhân, quân đội của Lãnh chúa Kasher ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ đến.
Kỵ binh báo cáo.
Lãnh chúa vẫy tay ra hiệu cho hắn lui.
Những người ngồi đấy trong lòng điều có một chút khó chịu trong lòng.
-Thật là…
Những người nóng tính thậm chí còn bắt đầu phàn nàn. Mặc dù lúc này lãnh chúa Kedozi trông có vẻ bình tĩnh, nhưng những người quen hắn lâu đều biết đây là dấu hiệu cho thấy lãnh chúa đang chuẩn bị nổi trận lôi đình.
Cuối cùng sau một hồi chờ đợi đã có tiếng vó ngựa vang lên, và quân của Lãnh chúa Kasher đã đến.
- Toàn thể đứng dậy, chỉnh quân!
Các tiểu đội trưởng nhận được mệnh lệnh trước, lập tức chỉnh lý lại thành viên trong đội, sau đó các tiểu đội trực thuộc trung đội, các trung đội lại liên kết chặt chẽ với nhau, chỉ trong mấy phút đồng hồ, đội hình quân đội năm hàng được hình thành. Đội kỵ binh dưới sự chỉ huy của trưởng quan cũng lên đường, tiến lên như sấm sét.
Khi Lãnh chúa Kasher đến cùng với những binh sĩ của mình, nhìn thấy đội quân hừng hực khí thế đứng chờ sẵn, hắn cũng cười ha hả tiến lên trước nói với lãnh chúa Kedozi:
- Thật xin lỗi, trên đường bị một đám dân tị nạn chặn lại, cho nên đến muộn.
Mặc dù là xin lỗi, nhưng Lãnh chúa Kasher lại nheo mắt cười tươi, không có chút gì gọi là tỏ vẻ hối lỗi.
- Không sao, chúng ta cũng chưa đợi lâu, cuộc công thành lần này phải nhờ cậy lão ca huynh nhiều.
Lãnh chúa Kedozi như chưa từng tức giận, lộ ra ý cười xu nịnh, nói.
- Mỗi lần nhìn thấy đội quân của ngươi ta đều không khỏi ghen tị, thật là một đội quân vĩ đại.
Lãnh chúa Kasher tùy ý nhìn binh lính xung quanh, nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng là đang hướng về phía đội kỵ binh cách đó không xa.
Lãnh chúa Kasher cũng có kỵ binh, nhưng lúc này đi theo hắn chỉ có mười mấy kỵ binh, đều là hộ vệ thân cận.
- Không dám, không dám.
Lãnh chúa Kedozi khiêm tốn nói.
Hai người bắt đầu trò chuyện thoải mái, như thể không có ý định dẫn quân lên đường ngay lập tức.
Locke nhìn thấy quân mà Lãnh chúa Kasher mang đến đại bộ phận đều là bộ binh, số lượng cũng không ít, ước chừng có hơn 600 người, kỵ binh chỉ có hơn 10 người nhưng đều ở gần vị trí của hắn, nhìn có vẻ như là để bảo vệ cho lãnh chúa. Xem ra lần này hai vị đại nhân đều trưng hết của quý ra rồi. Bởi trước đó hai bên đã từng hợp tác vài lần, nênLocke cũng đại khái biết dưới trướng Lãnh chúa Kasher có bao nhiêu binh lính.
Không giống như binh lính có trật tự dưới trướng lãnh chúa Kedozi, Lãnh chúa Kasher mặc dù có nhiều bộ binh hơn, nhưng đại bộ phận đều tương đối lỏng lẻo, Locke quan sát thấy binh lính dưới trướng hắn thậm chí cầm thương còn không đúng, vừa nhìn đã biết bọn hắn là tân binh mới gia nhập quân đội. Ngoài ra còn có một số người nước da ngăm đen, vòng eo còng như mới từ đồng ruộng đi ra, nếu chỉ đứng đó một mình thì không thấy vấn đề, nhưng so với những binh lính dưới quyền của lãnh chúa Kedozi thì thực sự là một trời một vực.
Hai vị lãnh chúa cuối cùng cũng hàn huyên xong, Lãnh chúa Kasher vẫn là kiểu cười tủm tỉm ban nãy nói với lãnh chúa Kedozi:
- Đã muộn rồi, chúng ta đi thôi.
- Ừm, đi thôi.
Lãnh chúa Kedozi nói, sau đó phất tay một cái, tất cả các trung đội trưởng trở về đội của mình, dẫn binh lính bắt đầu xuất phát dọc theo con đường cái.
Các trưởng quan của phía lãnh chúa Kedozi đồng thanh hô to, sắp xếp lại đội hình của mình một chút và bắt đầu lên đường. Lãnh chúa Kasher cũng nhận thấy sự chênh lệch của binh lính hai bên, nhưng hắn chỉ là nhíu mày rồi tiếp tục cười nói vui vẻ với lãnh chúa Kedozi, hai người đều có người dắt ngựa riêng, song song đi ở giữa đội ngũ.
Trung đội của Locke đi ở cuối đội hình, nối với quân đội của lãnh chúa Kasher nên không thể nghe thấy hai vị lãnh chúa đang nói cười cái gì, chẳng qua là tán gẫu chuyện riêng tư của vị quý phu nhân nào đó mà thôi.
“Đúng là trò vui của giới quý tộc…”
Locke lắc đầu.
Trong quân đội của lãnh chúa Kasher có rất nhiều gương mặt quen thuộc, bọn hắn đều đã từng cùng nhau chiến đấu trước đây, những người biết Locke nhìn thấy trang phục của hắn lúc này làm sao có thể không hiểu chuyện, bọn hắn đều lộ ra vẻ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Locke cũng gật đầu chào những người này. Locke quen biết đại đa số đều là cấp bậc tiểu đội trưởng, nhưng đừng vì thế mà xem thường bọn hắn, những người này đều là thường dân, không quyền thế mà leo lên được vị trí đó cũng là có chút thực lực. Có nhiều bạn là có thêm cơ hội, Locke chính là hành động theo nguyên tắc này.
Vào chập tối, sau khi phát ra ánh sáng cuối cùng thì mặt trời đỏ rực trên bầu trời cũng lặn xuống dưới mặt đất, thành Fareins chìm trong màn đêm. Đây là một thành phố nhỏ, nhưng đường đi lại dày đặc và nhiều ngôi nhà san sát nối tiếp nhau, không khó để nhận ra đây là một thành phố phồn hoa. Nhưng lúc này, lá vàng hai bên đường không được quét dọn, trên đường người tị nạn ngồi khắp nơi, cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, cửa hàng nào mở cửa đều bị người tị nạn cưỡng chế mở ra, cửa gỗ bị phá nát của các cửa hàng đã phần nào cho thấy những gì xảy ra trong quá khứ. Thật không thể tưởng tượng nổi đây từng là thành phố phồn hoa và xinh đẹp cách đây một năm.
Hai người mặc áo choàng đen vội vàng đi trong một con hẻm sâu ở thành Fareins, trong đó có một chiếc áo choàng hơi phồng lên, hình như có nhiều hơn một người.
- Tiểu thư, trời đã tối, chúng ta mau đi.
Một giọng nói già nua thúc giục từ phía sau truyền đến.
Nghe vậy, người mặc áo choàng đen phía trước bước nhanh hơn. Dưới chiếc áo choàng là một nữ nhân có khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc vàng kim của nàng cho thấy thân phận không tầm thường. Nhưng lúc này trông nàng rất tiều tụy, dưới chiếc áo choàng, nàng đang ôm một bé gái, bé gái kia đoán chừng mới mười một mười hai tuổi, ăn mặc lộng lẫy nhưng rất gầy, trong ống tay áo lộ ra cánh tay trắng bóc, cô bé ôm lấy cổ người phụ nữ, mặc dù có thể nhìn ra tình trạng không được tốt lắm, nhưng cô bé không kêu gào mà chỉ yên lặng ôm lấy nữ nhân.
Hai người đi tới một cánh cửa gỗ sâu trong ngõ nhỏ, người đàn ông mặc áo choàng phía sau bước tới vỗ nhẹ vào cửa, không lâu sau, một cô gái trông như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi bước ra cửa. Ngay sau khi nhìn rõ hai người qua khe cửa bèn mở ra đón họ, sau đó lại đóng chặt cửa gỗ, xung quanh lại chìm vào bóng tối.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khang-a-ca
Bạn cần đăng nhập để bình luận