Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 66: Truy Đuổi

Chương 66: Truy Đuổi
Sáng sớm, Locke duỗi lưng tỉnh dậy từ trong sơn động, vỗ vỗ Angelina vẫn còn đang ngủ say bên cạnh. Angelina dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đêm qua gió rất lớn, mặc dù có một cái hang trũng nông che lại không ít, nhưng vẫn có rất nhiều gió lạnh tràn vào, thêm vào nửa đêm liên tiếp có dã thú gào thét, Angelina quả thực ngủ không được ngon giấc.
Còn đối với Locke đó chỉ là chuyện nhỏ, cũng có thể thần kinh của hắn tương đối tốt, chỉ là từ khi hắn tỉnh lại mí mắt liên tục giật giật, hắn có một loại dự cảm xấu. Nơi này vẫn cách Murphy sâm lâm còn quá gần, cần phải nhanh chóng rời đi, Locke nghĩ sự uy hiếp là đến từ Murphy sâm lâm.
Trời còn sớm tinh mơ hai người đã bắt đầu lên đường, sau khi vượt qua sườn đồi này, lại leo thêm hai ngọn núi nữa là hoàn toàn có thể rời khỏi Murphy sâm lâm, khu vực sau đó thuộc về vùng nội địa của Bạch Linh sơn mạch. Locke dự định vào chạng vạng tối hôm nay sẽ đến nơi. Ngày hôm qua lúc rời đi, hắn cũng phải nói với Angelina rằng, khi chưa xác định được khu vực an toàn, hắn bọn hắn sẽ không được nghỉ ngơi lâu, cho dù là cơm trưa, cũng chỉ ăn mấy trái cây lót dạ.
Sáng sớm núi rừng vẫn còn mang theo hơi lạnh từ đêm hôm qua, bởi vì sắp đến mùa đông, nên khắp nơi đều yên tĩnh, nếu không phải thỉnh thoảng có mấy con chim di cư bay qua đầu hai người bọn họ, Angelina sẽ hoài nghi cả hai có phải đã tiến vào quỷ vực hay không!
Locke dẫn đầu đi ở phía trước, cảnh tượng ven đường đã không giống với Murphy sâm lâm xanh biếc mà hắn nhìn thấy, nơi này đã có thể nhìn thấy cảnh tượng mùa đông vạn vật điêu tàn, trong rừng rậm không có đường đi, chỉ có thể dùng chân mà đi một cách chậm chạp như vậy. Locke vung nhánh cây dọn đường, thanh trừ những chướng ngại vật như đá vụn, gai khô, đá nhọn,… nếu chẳng may đụng phải những thứ này, cho dù là người da sắt đá như Locke cũng sẽ bị thương.
Angelina phàn nàn chuyện này đã lâu, tuy cành cây và gai nhọn ven đường quệt phải không làm nàng trầy xước, nhưng y phục của nàng gần như đã rách nát không thể mặc được, Locke hứa đêm nay sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, và giúp nàng xử lý quần áo, xem có thể may vá lại không, bởi hắn chưa từng sờ qua y phục tơ lụa, cho nên cũng không nắm chắc liệu mình có thể vá lại hay không.
Ngay lúc hai người bọn hắn đi lên sườn núi đầu tiên cần phải vượt qua trong lộ trình, con sói già truy tung cũng đã đến nơi, chỉ cách phía sau hai người chừng một cây số. Giống loài sói nổi tiếng bền bỉ, con sói già vẫn luôn đuổi theo từ tối qua, cho đến giờ chỉ mới thở hổn hển, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm vào hai điểm đen nhỏ phía xa xa.
Lúc vừa tiến giai thành sói Ánh Trăng, sói già cho rằng vào lúc sáng sớm chính nó có thể hưởng thụ một bữa thịnh soạn, không ngờ hai con mồi mà nó để mắt tới đã sớm rời khỏi vị trí ban đầu. Vào mùa đông thời tiết khắc nghiệt, cho dù dã thú có da dày thịt béo cũng không muốn động đậy, vậy mà tại sao hai người kia lại dậy sớm như vậy. Con sói già không hiểu nổi, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, chỉ có bữa ăn phong phú mới có thể làm dịu cái bụng đang sôi ục ục của nó.
Locke đang đi bỗng sững lại, thật là một loại cảm giác quen thuộc, cái cảm giác đằng đằng sát khí, mà lại còn là hơi thở có thể uy hiếp tính mạng hắn, Locke đã an nhàn rất lâu, lần cuối cùng hắn có loại cảm giác này chính là nửa năm trước trong trận chiến ở hẻm núi lớn Fermo.
Không chỉ riêng Locke cảm nhận được, mà Angelina vốn có cảm giác nhạy cảm hơn Locke cũng phát hiện, ma pháp sư có tinh thần lực tương đối cao, đối với những ác ý mà sinh vật khác phát ra rất mẫn cảm.
Hai người nhìn nhau, trở nên cảnh giác, nơi này làm sao lại có sát khí, chẳng lẽ bọn hắn bị con dã thú nào nhắm tới sao?
Trên đường Locke đã cẩn thận tránh đi một ít sinh vật tạo áp lực cho hắn, phần lớn đều là sinh vật ma hóa, mặc dù Locke rất muốn nhìn thấy và tìm hiểu thêm về sinh vật ma hóa, nhưng hắn cũng không phải người không biết cao thấp. Hiện tại hai người bọn hắn lẻ loi trơ trọi lưu lạc trong rừng rậm, nếu tùy tiện để bị thương, thì kết quả khó mà dự liệu, không ai muốn tiếp nhận kết quả khó lường ấy.
Chẳng lẽ là hổ, báo hoặc động vật săn mồi khác? Locke cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, từ sau khi tu luyện đấu khí, thực lực của Locke từng ngày biến hóa, hiện tại hắn đã ổn định tại cấp kỵ sĩ thực tập nhập môn, nói cách khác, một vị binh nhì hoặc chín binh lính hạng ba hoặc là hai bảy vị binh sĩ cấp thấp có thể đồng thời trấn áp mười con dã thú bình thường, chỉ có những dã thú cỡ lớn như hổ báo mới có thể khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
Cho dù là hổ cũng ít có khả năng xảy ra, dù hắn không có áo giáp bán thân, cũng không có trường kiếm và trường thương thuận tay, nhưng Locke cũng vẫn tự tin, nếu có dã thú tìm đến hắn gây sự, hắn sẽ dùng tay giáo dục những con súc sinh này một chập.
Cũng không phải là không có khả năng có dã thú cỡ lớn, mùa đông có rất nhiều động vật ăn thịt cỡ lớn bởi vì săn không đủ lương thực sẽ chọn một vài đối thủ có thực lực chênh lệch không nhiều với mình. Rất ít dã thú có giác quan nhạy bén, chúng thường dựa vào nhiệt lượng và khí huyết của sinh vật để đo đạc. Nếu chỉ xét về khí và huyết, sau khi tu luyện đấu khí, Locke vẫn kém hơn một con báo, tất nhiên là không đến nỗi kém quá nhiều.
Lão sói đã tiếp cận gần với con mồi, nên cũng không còn che giấu hành tung, nó kích phát lực lượng toàn thân, vèo một tiếng hóa thành một vệt tàn ảnh, phóng tới chỗ Locke và Angelina. Sau khi tiến giai thành sói Ánh Trăng, lực lượng ánh trăng khiến nó có được tốc độ và thân thủ nhanh nhẹn hơn những loài sói ma thú khác, thậm chí vào ban đêm khi có ánh trăng chiếu rọi, tốc độ cũng có thể sánh ngang với báo Âm Ảnh đã đánh lén nó hôm qua
Con sói già mang theo khí thế mãnh liệt từ nơi không xa trên sườn đồi lao về phía bọn Locke, Locke và Angelina vốn đã đề cao cảnh giác vì sát khí trước đó, cho nên lập tức phát hiện ra vị khách không mời mà đến ở sườn đồi phía sau lưng. Một bóng dáng xám trắng để lại vệt tàn ảnh, Locke thậm chí không nhìn thấy rõ động tác nhấc chân của con sói già.
- Chạy đi!
Locke quay người kéo Angelina đang ở phía sau chạy thục mạng, chỉ từ khí thế của con dã thú nhào về phía bọn hắn, Locke không khó đoán ra cấp bậc của nó tuyệt đối đã vượt qua chính mình. Đối mặt với địch nhân mạnh hơn bản thân, Locke bình thường đều lựa chọn rút lui, hắn không phải trẻ con miệng còn hôi sữa, nếu mà là non trẻ thiếu kinh nghiệm cũng không thể sống sót trên chiến trường tận bốn năm. Locke luôn tuân thủ nguyên tắc tránh kẻ địch mạnh hơn, đấy cũng không phải là chuyện gì đáng mất mặt, vạn vật cạnh tranh, chọn lọc tự nhiên, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, và chỉ những kẻ sống sót mới có hy vọng.
Locke vừa kéo Angelina chạy vừa quay đầu lại nhìn, không nhìn còn chưa thấy hoảng, nhìn thấy liền giật mình, con dã thú đuổi theo đã cách bọn hắn ngày càng gần, mà lại tốc độ của nó còn đang không ngừng tăng lên, tốc độ chạy của Locke và Angelina không chậm, thế mà nó có thể tiếp tục tăng tốc và tốc độ vượt xa tốc độ của bọn hắn, đây là thứ quái quỷ gì vậy.
- Cái quái gì thế này?
Locke vừa chạy vừa hỏi Angelina. Angelina hiện giờ chính là một từ điển sống, Locke cảm thấy trên đời này không có gì mà nàng không biết.
Angelina được Locke kéo đi, tốc độ chạy rõ ràng là nhanh thêm mấy phần, nàng quay đầu lại chốc lát, nhìn chằm chằm con dã thú đang đuổi theo bọn hắn một hồi, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Đây là…. đây là sói Ánh Trăng?
Angelina nói một cách đầy nghi hoặc.
- Sói Ánh Trăng? Là thứ quái gì?
Locke chạy tốc độ không giảm, hỏi lại.
- Sói Ánh Trăng là ma thú sơ cấp, lĩnh ngộ ma lực hệ Quang, tăng cường sự nhanh nhẹn cùng sức chịu đựng, là dị chủng trong ma thú loài sói.
Angelina nói.
- Ma thú Quang hệ rất hiếm thấy, không ngờ nơi này lại tồn tại sói Ánh Trăng.
Angelina bẩm bẩm tự hỏi, bọn hắn vậy mà lại xui đến thế sao, trong Bạch Linh sơn mạch, ngay cả sinh vật ma hóa cũng có thể xưng hùng xưng bá, thế mà lại có cả ma thú Quang hệ tồn tại.
- Mẹ nó!
Locke chửi thầm một tiếng, hắn có thể nghe hiểu mấy phần tin tức, một là con thú đang đuổi theo bọn hắn là ma thú sơ cấp, đẳng cấp cao hơn hắn hẳn một cấp, thêm vào đó con ma thú này còn nhanh nhẹn và bền bỉ, thế thì sống sao đây, liều mạng mà chạy thôi!
Lúc nói chuyện, lão sói đã rút ngắn khoảng cách với bọn hắn không đến 20 mét, nó chỉ cần hai cái vồ là có thể đuổi kịp Locke cùng Angelina.
Thấy khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, Locke nghĩ thầm chạy cũng vô ích, chi bằng chiến đấu liều mạng một phen. Thế là hắn đột nhiên giảm tốc độ, bảo hộ Angelina ở phía sau lưng, nhìn chằm chằm con ma thú đang đuổi theo bọn hắn.
Nhìn thấy Locke dừng lại, con sói già cũng ngừng bước chân, lặng lẽ nhìn chằm chằm Locke, sau khi tấn thăng thành sói Ánh Trăng, nó bớt đi một phần tính khí nóng nảy của một ma thú Hỏa hệ, trở nên điềm tĩnh hơn, mà sói vốn là động vật rất lý trí.
Locke gần đây cảm thấy rất phiền muộn, đầu tiên là hắn muốn tìm một tên địch nhân Charlie cùng đẳng cấp để thử xem thực lực của mình sau khi tu luyện đấu khí như thế nào, không ngờ lại đụng phải một đám sát thần binh sĩ Huyết hồng, tên cầm đầu còn nguy hiểm hơn, khuấy đảo cho đội ngũ của bọn hắn tan rã, hắn thậm chí phải nhảy xuống vách đá để tránh né truy sát, nếu không phải dưới dưới vách đá có hồ nước mặn, thì đoán chừng hắn đã sớm thành đồ ăn của thú dữ trong núi rừng.
Sau đó, hắn muốn được gặp sinh vật ma hóa, nhưng trong hồ nước mặn chỉ thấy một đám sinh vật kỳ lạ nhỏ bé có tiềm lực trở thành sinh vật ma hóa, cho đến giờ hắn lại quá “may mắn” đến mức sinh vật ma hóa thì không thấy, trực tiếp có một con ma thú đến tìm bọn hắn chơi chung cho vui.
Ngay cả tượng đất cũng biết phẫn nộ, từ lúc hai nước Faustain và Charlie bắt đầu khai chiến, Locke đã tác chiến trên chiến trường, có thứ gì hắn chưa từng thấy qua, hắn cũng không phải là chưa từng chém giết đối thủ có thực lực mạnh hơn mình, lần đầu tiên Locke giết người là lúc hắn mới gia nhập quân đội được hai tháng, và đó cũng là trận chiến đầu tiên của hắn, năm đó Locke mới mười bốn tuổi, mà lại hắn dinh dưỡng còn không đầy đủ, có thể đánh đấm được ai, nhưng trong tình huống đó, hắn dựa vào một cỗ huyết tính, xử lý một tên binh sĩ Charlie lớn tuổi và sức sức mạnh lớn hơn hắn, thật sự quá kinh ngạc.
Có lẽ phải kể từ khi hắn lên làm tiểu đội trưởng, Locke trở nên an nhàn không ít, cho dù là đối thủ cùng cấp bậc, hắn cũng rất ít đơn đấu. Khi bị sói Ánh Trăng từng bước ép sát, Locke nghĩ lại tình cảnh hắn vượt cấp giết người dạo trước, đó là trận huyết chiến ở Gordon Heights năm ngoái, lúc binh tam Locke và Kane trốn thoát khỏi vòng vây của Charlie, bọn hắn đã liều lĩnh tấn công và giết chết một tên tiểu đội trưởng binh nhì của Charlie, thu hoạch được huy hiệu quân sự của tên lính đó, khiến cho sau trận chiến Locke được trao tặng quân hàm tiểu đội trưởng. Giờ đây, hắn không tin rằng mình lại đi thua một con thú.
Mặt khác, chính Angelina cũng đã nói con sói kia chỉ là ma thú sơ cấp, nên hắn mới muốn liều mạng. Trước đó tên binh sĩ Huyết hồng mang lại cho hắn áp lực quá lớn đến độ căn bản không còn ham muốn phản kháng, còn con sói này chỉ là ma thú sơ cấp, còn chưa đủ tư cách khiến hắn lâm vào tuyệt cảnh buộc phải chết.
- Tới đây nào!
Locke ném tấm thảm cỏ xuống đất, thịt khô cùng các loại đồ lặt vặt đang gánh trên lưng, vẻn vẹn cầm chiếc gậy gỗ mở đường, chăm chú nhìn lão sói.
Con sói già cũng thu hồi sự khinh thường trước đó và đứng đối diện với Locke. Chỉ một lúc trước lão sói còn cảm thấy hai tên con người yếu ớt đã như món ăn trong mâm, vậy mà giờ đây lại mang đến cho hắn một mối đe dọa nhỏ. Hắn nghĩ hai con người chỉ là dân thường, ai ngờ cũng có tu luyện qua đấu khí.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa người và thú, Locke cùng Angelina có thể thông qua quan sát từ xa nắm được tình hình cơ bản cùng thực lực của lão sói, lão sói chỉ có thể thông qua mùi để truy tung hai người, lúc truy tung nó căn bản là không có cách nào biết rõ thực lực và thực trạng của con mồi.
Hơn nữa, con người cũng không giống ma thú, kỵ sĩ chủ yếu là tu luyện đấu khí, lực lượng đấu khí lưu chuyển trong cơ thể, trừ phi tận lực hoặc là thực lực chênh lệch quá lớn, nếu không bình thường kỵ sĩ sẽ không tản mát ra khí tức mãnh liệt của mình giống như ma thú. Ma pháp sư càng thêm khiêm tốn, rất nhiều pháp sư có thực lực cường đại đứng chung với người bình thường, thậm chí có nhiều người bình thường còn cho cảm giác giống với ma pháp sư hơn.
Lão sói do dự một chút, nó vừa mới tiến giai lên thành ma thú sơ cấp, ma lực đều dùng để chữa trị thương thế cùng ám thương, lúc này nó chỉ có thể dựa vào tố chất thân thể mới được tăng cường sau khi tiến giai, có tiếp tục săn giết hai con người này hay không, nói thật lòng, báo Âm Ảnh đánh lén nó đêm qua còn dễ đối phó hơn hai người này.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận