Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 64: Lão Sói Nâu

Chương 64: Lão Sói Nâu
Khi lão sói nâu vẫn còn là một thủ lĩnh của đàn sói, nó suất lĩnh bộ lạc an cư tại một chỗ núi bên ngoài rìa Murphy sâm lâm, nơi đó không có quá nhiều dã thú bình thường sinh sống, vì vậy không thích hợp để bầy sói định cư, nhưng bởi vì nơi đó là một vùng đất có nguyên tố hỏa tương đối mạnh nên lão sói mới chọn sinh sống ở đó.
Hiện tại nó đã không còn là thủ lĩnh của đàn sói nữa, vả lại nó là một thủ lĩnh cũ nên thủ lĩnh mới của đàn sói đương nhiên sẽ không cho phép sói già ở lại trong bầy sói, từ đó lão sói nâu sống một mình không có bầy sói che chở, nó vẻn vẹn chỉ là một sinh vật ma hóa cao tuổi, không đủ tư cách tiếp tục sinh sống ở khu vực có nguyên tố hỏa nồng đậm, mặc dù nơi đó khô cằn nhưng vẫn có rất nhiều ma thú hệ Hỏa mạnh hơn nó.
Lão sói tìm kiếm trong Bạch Linh sơn mạch rất lâu và phát hiện ra một khu vực thích hợp để định cư, cũng chính là hang ổ hiện giờ của nó. Mà lại ở đây ánh nắng mặt trời dồi dào nên một nhóm thực vật ma pháp thuộc tính hỏa đã mọc lên, điều này khiến con sói già tương đối hài lòng.
Giờ bỗng phát hiện gần hang ổ của mình thiếu mất mấy chùm trái cây có nguyên tố hỏa, bằng trí tuệ của một con sói, nó đương nhiên không nghĩ ra nguyên nhân, bởi vì quanh đây không loài động vật ăn cỏ nào dám bén mảng đến hang của nó để hóng gió mùa thu.
Hỏa Vân Quả chỉ thiếu đi chút ít, so với tổng số lượng còn lại xem ra không đáng kể, sói già suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được gì, liền trở về hang nằm xuống ngủ. Nó vừa đi đến khu vực của con báo ở phương bắc tìm thức ăn, hiện tại đã no căng bụng, ngủ một giấc là vừa.
Lão sói dù sao cũng đã già, không còn nhiệt tình như lúc còn trẻ, lần này đi săn ở lãnh địa của báo ma hóa ở phía bắc là lén lút đi nhanh rút lẹ, không quấy rầy con báo kia. Sự khác biệt giữa sinh vật ma hóa và dã thú kỳ thật cũng không lớn như vậy, mặc dù bọn chúng đã lĩnh ngộ được lực lượng nguyên tố, nhưng xét về tập tính thói quen, chúng vẫn là dã thú, mùa đông cũng sẽ lười biếng như những dã thú khác, không thích hoạt động, nhưng ưu điểm là chúng nhanh nhẹn và đi săn dễ hơn, nên vào mùa đông chúng thậm chí còn lười biếng hơn những con thú bình thường.
Lão sói già với cái bụng no căng phồng vừa đặt mình xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, chung quanh con mắt mù lòa có một vệt nước sền sệt chảy xuống, trên người còn có một vài vết thương cũng có dấu hiệu nứt ra dễ thấy như vậy. Xem ra lần đi săn này của nó không nhẹ nhàng như biểu hiện của nó. Nhưng dù sao sói già cũng có kinh nghiệm phong phú, cho dù ngủ say cũng dùng đuôi vỗ nhẹ xuống đất, nếu xung quanh có động tĩnh gì, sói già sẽ lập tức tỉnh lại.
Chỉ còn 10 ngày nữa là mùa đông đến, Locke và Angelina rời khỏi hang động nơi họ đã cư ngụ gần một tuần. Dựa theo vị trí hiện tại của bọn hắn, ít nhất phải mất một tuần nữa mới có thể rời khỏi Bạch Linh sơn mạch, cho nên kế hoạch của hai người là phải rời khỏi Bạch Linh sơn mạch trước mùa đông.
Locke dùng dây lưng cột một tấm thảm cỏ lớn trên lưng, đây vừa là nệm vừa là chăn dùng khi ngủ của cả hai, tấm thảm cỏ này lớn gấp ba lần tấm trước đó, vừa đủ để che chắn thân cho hai người. Đây là công sức mà hắn cùng Angelina ba ngày mới hoàn thành. Nếu không có nơi trú ẩn của hang động, hai người bọn hắn sẽ phải ngủ lang ngoài rừng trong những ngày qua. Nếu không có thảm cỏ này, hai người họ chắc chắn sẽ không thể sống sót qua cái lạnh giá ban đêm.
Locke ngoại trừ vác trên lưng một tấm thảm cỏ lớn, bên hông hắn còn treo mấy miếng thịt khô cùng vài bình nước. Thịt khô là dùng thịt của cua phơi khô, tuy rằng tuyết còn chưa có rơi, nhưng hai ngày nay gió lạnh đã đến, chỗ thịt khô vừa mới ướp mấy ngày đã đông cứng, đến mức Locke cảm thấy dùng nó làm vũ khí nện người cũng không tệ. Những chiếc bình gỗ chứa nước ngọt, trước khi tìm được nguồn nước mới, lượng nước trong những chiếc bình gỗ này đủ cho bọn hắn dùng năm ngày.
Angelina không trang bị đầy đủ như Locke, nhưng cũng mang theo một cái túi nhỏ, nàng xé một góc váy hỏng của mình, để Locke may lại, hắn chưa từng nhìn thấy loại vải còn mịn hơn da này. Lúc may vá Locke rất cẩn thận nghiêm túc, vì sợ làm rách tấm vải mỏng manh. Cũng may là chất lượng vải từ y phục của công chúa không phải dạng tầm thường, nên hắn không phạm sai lầm nào.
- Đây là tơ lụa.
Angelina phổ cập tri thức cho Locke.
- Mà lại là lụa tơ tằm trân quý nhất.
Chất liệu quần áo duy nhất mà Locke mặc từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành là vải lanh hoặc đay, thường dân của Faustain thì chỉ có thể mặc các loại vải tầm thường đó. Có một câu nói như thế này: “Tơ lụa chỉ có quý tộc mới được sử dụng.” Tất nhiên, một số người giàu có bí mật mua chúng để mặc, ai mà biết được. Trong quân doanh lãnh chúa Kedozi và Zoro thiếu gia cũng là quý tộc, nhưng bình thường bọn hắn đều mặc áo giáp, Locke căn bản không có cơ hội nhìn thấy y phục làm bằng tơ lụa trông như thế nào.
Trong túi của Angelina có chứa hoa quả mà Locke tìm được, số lượng không nhiều, Angelina mang đi theo sẽ không bị mệt mỏi. Không phải Locke muốn lãng phí thể lực, bắt Angelina làm, mà là nàng chủ động yêu cầu chia sẻ, Angelina không cam chịu làm một người vướng víu.
Vào đêm trước khi rời đi, Locke không tiếc công sức đi dạo quanh hồ nước mặn thêm một vòng, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy nơi có khả năng cua vương đang ngủ đông, khi hắn kể lại chuyện này với Angelina, nàng đưa ra lời giải thích là:
- Lũ cua có tiềm lực trở thành sinh vật ma hóa, nên mặc dù vẫn là thuộc về loại dã thú bình thường, nhưng so với dã thú bình thường, chúng có bản năng cầu lợi tránh hại nhiều hơn.
- Chung quanh đây nhất định phải còn sinh vật na hóa có thực lực ngang ngửa với cua vương, bằng không nó sẽ chẳng lựa chọn một mình ẩn nấp ngủ đông, đến cả đám tộc dân của nó đều bị ngươi giết sạch còn chưa chịu ra ngoài, rõ ràng vị trí ngủ đông của nó là một nơi khép kín, rất là kín đáo.
Angelina vừa dứt lời, Locke và nàng liền đưa ánh mắt về phía trung tâm đầm nước mặn. Dù sao lũ cua cũng là sinh vật lưỡng cư, cua vương càng có khả năng chịu nước không tồi, xem ra nơi duy nhất thích hợp để nó ngủ đông chính là đáy hồ. Locke vô cùng cảm kích lúc hắn và Angelina trôi nổi trên đầm nước mặn, cua vương không đi ra gây khó dễ, nếu không một con cua vương tuy chưa biết thực lực thế nào cũng vẫn đủ để khiến Locke cùng Angelina lúc đó còn rất yếu ớt chịu không ít thống khổ.
Nhắc tới cua vương, Locke nhớ tới con sói lông nâu hắn từng nhìn thấy, con sói đó là dã thú mang đến áp lực lớn nhất cho Locke từ trước đến nay. Hắn cũng thầm đoán nó nhất định là sinh vật ma hóa.
Locke và Angelina đi về hướng đông bắc, bọn hắn xuất phát từ buổi sáng, đến lúc xế chiều cuối cùng cũng đã đến khu vực rừng xa nhất được Locke đánh dấu, cũng là nơi mà lần đầu Locke nhìn thấy con sói màu nâu. Hai người cùng nhau đi bộ, nhưng so với đi bộ một mình chậm hơn rất nhiều, vừa là thể lực của Angelina không tốt bằng hắn vừa là hai người khiêng rất nhiều đồ, cho nên tiến độ của bọn họ bị chậm lại khá nhiều.
- Mau đi thôi, nơi này không an toàn.
Locke nói với Angelina đang thở hồng hộc phía sau.
Angelina một tay chống lên đầu gối một tay đặt trên ngực vuốt xuống. Thể lực của nàng coi bộ đã chống đỡ hết nổi, kỳ thật hai người cũng đã đi được khá xa, nếu như là bình thường giờ đây bọn hắn đã có thể nghỉ ngơi, nhưng Locke lo lắng gặp lại con sói kia, cho nên quyết định đi thêm một chút.
Thấy Angelina hồi lâu không nhúc nhích chân, Locke thở dài, bước tới vươn tay ra. Angelina ngẩng đầu nhìn Locke, thở hổn hển cũng không nói được gì, nàng đem bàn tay phải trắng nõn tay đặt lên tay Locke. Hắn nắm lấy rồi kéo Angelina tiếp tục đi về phía trước. Mục tiêu của bọn hắn là sườn đồi ở phía đông bắc, hy vọng lúc đến đó trời vẫn còn chưa tối, Locke vừa đi vừa nghĩ vậy.
Con sói già lặng lẽ ngủ trong hang của mình, hôm nay nó đã ăn rất nhiều, ngày thường mà như vậy là nó sẽ ngủ một mạch cho đến khi tỉnh lại vì đói, thời gian ấy sẽ từ một đến hai ngày. Cái đuôi của lão sói nâu nhẹ nhàng phe phẩy lên xuống vuốt ve mặt đất, giống như tấm lụa trân quý. Khi mặt trời ngả về tây, tia nắng cuối cùng chiếu vào bụng sói già, nó thoải mái lăn qua lăn lại rồi chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì đó, cái đuôi của lão sói già đang phe phẩy bỗng nhiên dừng lại.
Ở cửa hang, một con báo đốm đen xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng, giống như một vị thích khách ẩn mình trong bóng tối, cái bóng của nó kéo dài dưới ánh chiều tà, che khuất toàn bộ ánh sáng trong hang nơi sói già ở.
Tốc độ đi của hai người Locke cũng không tồi, lúc mặt trời sắp lặn, bọn họ rốt cục tới đích như dự kiến. Angelina ngồi bệt trên tảng đá như một quả bóng xì hơi, không ngừng xoa bóp bàn chân. Hôm nay nàng quả thực đã đi bộ rất nhiều, mà lại hầu hết các con đường đều là đường núi, gập ghềnh không dễ đi.
Locke dỡ thảm cỏ đang cõng trên lưng xuống, đặt nước và thức ăn sang một bên rồi bắt đầu nhóm lửa. Hắn chọn địa điểm cũng không tồi, là một chỗ trũng bên sườn đồi, vừa vặn có thể chắn gió lạnh ban đêm.
Hôm nay mãi đi đường, Locke cũng không có tâm tư tìm đồ ăn, hai người chỉ có thể ăn bữa tối bằng đồ ăn mang theo, buổi trưa hai người chỉ ăn tạm mấy quả trái cây lót dạ rồi tiếp tục lên đường, giờ đã sớm đói bụng. Locke nhóm lửa lên, quay trở lại chỗ đồ ăn và chọn một con cua khô muối tương đối mập, dùng que xiên lên để làm thịt nướng. Trong túi quần của Locke có không ít bột của Hỏa Vân Quả, hắn vừa nướng thịt vừa khéo léo rắc chút bột của Hỏa Vân Quả lên trên, thịt nướng lập tức dậy lên một mùi thơm rất hấp dẫn. Angelina vốn đang nghỉ ngơi ở một bên không nhịn được mà phải ngẩng đầu lên, liếm môi một cái nhìn Locke nướng thịt.
Lão sói nâu kéo lê tấm thân đầy sẹo, thương tích khắp người, loạng choạng đi xuyên qua khu rừng. Đêm đã khuya, gió lạnh thấu xương hung hăng thổi về phía sói già, trên lông nó vẫn còn vết máu tươi chảy ra, sau khi gió lạnh thổi qua hóa thành những vụn băng, dính chặt vào da lông lão sói.
Sói già bị báo phương bắc đánh lén. Hai ngày trước, lão sói đã tùy tiện đi săn trong lãnh địa của báo ma hóa, mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị báo ma hóa phát hiện. Khu rừng này không quá lớn, mỗi sinh vật ma hóa đều quy hoạch nghiêm ngặt lãnh thổ của mình, ai vượt qua ranh giới đều là khiêu khích chủ nhân của lãnh địa đó.
Đặc biệt là vào mùa đông, tất cả dã thú trong Bạch Linh sơn mạch đều gặp khó khăn, đại đa số những động vậy ăn cỏ đều phải lựa chọn di cư đến Murphy sâm lâm tuy nguy hiểm nhưng tài nguyên lại phong phú hơn là ở lại Bạch Linh sơn mạch vừa nghèo nàn vừa lạnh giá này. Những động vật ăn thịt cũng phải đối mặt với sự lựa chọn tương tự, cho nên đồ ăn càng khó tìm hơn. Lão sói nâu không săn được thức ăn trong lãnh thổ của mình, mà người hàng xóm báo ma hóa của nó lại khá nóng tính. Thậm chí mỗi khi mùa đông tới, con báo thông minh này đều sẽ bớt ăn bớt mặc, thực hành nuôi thả đối với con mồi của mình.
Ban ngày báo ma hóa đi săn, đột nhiên phát hiện một đàn sơn dương mà mình để dành đã chết mất ba con.
Sau khi cắn vào cổ một con sơn dương trưởng thành, báo ma hóa lạnh lùng nhìn chằm chằm ba bộ xương sơn dương nằm lẻ loi bên cạnh, xung quanh xương cốt có vài sợi lông sói màu nâu rải rác. Con sơn dương non duy nhất còn sót lại trong đàn sơn dương này đang run lẩy bẩy ngồi chồm hỗm ở một bên, nhìn báo ma hóa đang ăn thịt đồng loại như gió cuốn, nhưng nó không dám bỏ chạy. Con báo ma hóa là sinh vật ma hóa nên sức ăn của nó mạnh hơn những con báo bình thường rất nhiều, một con sơn dương trưởng thành tất nhiên không thể làm nó thỏa mãn. Sau khi ăn miếng cuối cùng, con báo ma hóa vồ lấy con sơn dương non đang run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ hung tợn, nó quyết định trả thù và khiến tên trộm hèn mọn phải trả giá đắt.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận