Hành Trình Kỵ Sĩ

Chương 69: Chăm Sóc

Chương 69: Chăm Sóc
Lúc này, Angelina trông như người rừng, bộ y phục xộc xệch nhếch nhác chuyển sang màu đen, đầu vấn khăn, nhưng mái tóc vẫn rối bời, đến cả đôi giày cũng sờn rách, để lộ ra hai bàn chân nhỏ trắng bóc.
Sau khi Angelina nằm xuống, nàng vội ôm lấy đôi chân của mình xoa nắn, đêm qua nàng đã đợi cả đêm dưới trời tuyết mới bắt được một con thỏ tuyết như vậy, chân nàng giờ đây gần như đã tê cóng vì lạnh.
Sau khi chà xát một hồi, đôi bàn chân Angelina rốt cục cũng lấy lại chút cảm giác, Angelina tranh thủ thời gian nhìn Locke một chút, hắn nằm trên thảm cỏ, râu ria mọc xồm xoàm, đầu tóc bết dầu, trên người thậm chí còn bốc mùi lạ.
Sắc mặt Locke vẫn tái nhợt, nhưng không xám xịt giống vài ngày trước, thân thể vốn cường tráng giờ chỉ còn lại da bọc xương, hắn lẳng lặng nằm ở trên thảm cỏ, chỉ có thể từ hô hấp yếu ớt của hắn mà nhìn ra Locke còn sống.
Angelina tựa vào bên cạnh Locke ngủ thiếp đi, tối hôm qua nàng thức cả đêm, hiện tại thật sự rất mệt mỏi, trước khi chìm vào giấc ngủ, Angelina còn không quên vòng tay Locke qua eo mình, cứ như vậy, hai người ôm lấy nhau trong hang động chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến xế chiều Angelina mới tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại nàng đều nhìn Locke chờ mong hắn cũng tỉnh lại, nhưng kết quả vẫn giống như mọi lần, sắc mặt Locke vẫn là tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền không mở ra.
Angelina thở dài, đứng dậy và chuẩn bị bữa tối cho hai người. Nửa tháng này, Angelina và Locke chỉ ăn đúng một bữa.
Con thỏ tuyết cứng ngắc ở trong động nửa ngày đã có chút dấu hiệu rã đông, Angelina khéo léo thi triển Điểm Quang Thuật bám lấy da lông thỏ tuyết, một lúc sau con thỏ tuyết bị đông cứng mới từ từ mềm ra.
Angelina chỉ rã đông một phần ba thịt thỏ tuyết, còn lại để đông lạnh, chuẩn bị làm thức ăn cho hai người vào ngày mai và ngày kia. Nàng lấy con dao găm của Locke ra bắt đầu bào chế thịt thỏ, bên cửa hang xuất hiện một đống lửa nhỏ, khói bốc lên do cành cây khô thiêu đốt kèm theo mùi thịt nướng nhàn nhạt, theo cửa hang bay ra ngoài
Angelina không dám nhóm lửa quá to, một tuần trước một con gấu tuyết nghe mùi mà đến đã để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu, hiện tại nàng mỗi ngày chỉ để lại rất ít ma lực, hơn nữa Locke vẫn đang hôn mê, cho nên dù gấu tuyết chỉ là một dã thú bình thường, nhưng nàng cũng không dám khiêu khích, cũng may nhờ sự thông minh của mình, nàng đã dập tắt ngọn lửa vào thời điểm quan trọng, rồi dùng tuyết chặn cửa hang lại, thoát khỏi sự tấn công của gấu tuyết.
Angelina không học được cách nhóm lửa theo kiểu nguyên thủy như Locke, nhưng nàng có phương pháp của riêng mình, Điểm Quang Thuật chỉ là ma pháp cấp nhập môn mà ma pháp sư nhập môn có thể sửa dụng, nhưng nàng đã vận dụng nó rất linh hoạt, vừa để thắp sáng, vừa làm mù kẻ địch, vừa có thể sưởi ấm, còn có thể dùng để nhóm lửa.
Mặc dù gần một tháng sinh hoạt như dã nhân trong rừng khiến Angelina phải dừng việc học tập thêm ma pháp, nhưng đổi lại cảm nhận và sự thấu hiểu của bản thân đối với ma pháp lại trở nên sâu sắc hơn.
Đồ ăn chỉ là thịt nướng bình thường, nửa tháng nay hai người bọn hắn hầu như ngày nào cũng ăn thịt nướng, có chán hay không cũng không quan trọng, quan trọng là còn có cái mà ăn. Angelina sẽ không bao giờ quên được mấy ngày nàng không tìm thấy đồ ăn, chỉ có thể uống một ít nước tuyết, ôm Locke đang hôn mê nhẫn nại chịu đói.
Angelina làm thịt nướng rất tinh xảo, khống chế nhiệt độ ngọn lửa rất đúng điệu, coi như đã học được một nửa kỹ năng nướng thịt của Locke, mà lại nàng còn biết cách điểm thêm chút gia vị, chẳng hạn như rắc một chút muối cùng chút bột ớt. Cũng may những đồ chuẩn bị mang theo từ hồi ra khỏi hồ nước mặn khá đầy đủ, đến bây giờ vẫn còn lại hơn một nửa để dùng.
Bột màu đỏ là do Locke mài từ Hỏa Vân Quả, chút ít Hỏa Vân Quả kia cũng có tác dụng rất lớn, mỗi lần Angelina đi săn thu được thứ gì, đều là nhờ loại quả này hấp dẫn dã thú.
Hỏa Vân Quả là vật liệu phù chú, mặc dù đẳng cấp tương đối thấp, nhưng vẫn rất hấp dẫn đối với một số dã thú bình thường, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông, động vật kiếm ăn khó hơn rất nhiều, Angelina đặt Hỏa Vân Quả vào trong bẫy, quả thực đã thu hút được một số động vật ăn cỏ. Tất nhiên, phần lớn mắc bẫy đều là động vật nhỏ như thỏ tuyết, sóc tuyết, chuột tuyết… Hỏa Vân Quả cũng chỉ có thể hấp dẫn đám động vật nhỏ bé này.
Con thỏ tuyết ăn cũng được, nếu như may mắn, một con thỏ tuyết có thể đủ cho hai người ăn trong ba ngày, còn sóc tuyết hoặc chuột tuyết không tốt lắm, bọn chúng còn chưa lớn bằng lòng bàn tay và chỉ đủ cho hai người ăn trong một ngày. Nửa tháng nay cả hai đều sút cân, kiếm đồ ăn thực sự rất khó.
Chẳng bao lâu sau, thịt nướng đã dậy lên mùi thơm, Angelina mấp máy cổ họng một cái, nhưng cũng không có vội vàng ăn luôn, đợi khi thịt nướng chín hoàn toàn nàng mới dừng lại, đem đống tuyết bên cạnh dập tắt đống lửa, nhưng không làm đống lửa ướt sạch. Nhiệt độ còn sót lại của đống lửa đủ để sưởi ấm hang động nơi hai người ở.
Angelina cầm thịt nướng trở lại thảm cỏ, dùng răng cắn nhẹ miếng thịt, nhai kỹ mới nuốt xuống, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nước từ tuyết tan trong bình gỗ bên cạnh.
Sau khi ăn được gần một nửa, Angelina cũng dừng lại, nàng đem miếng đồ ăn đã nhai kỹ dùng miệng đút cho Locke, nếu như hai ngày đầu Angelina còn có chút thẹn thùng, thì giờ nàng cũng thấy bình thường. Hóa ra nam nhân kia đã từng chăm sóc nàng như vậy, bây giờ đổi lại nàng chăm sóc hắn, xem như là công bằng đi, Angelina chấp nhận là thế.
Locke vẫn hôn mê sâu, Angelina đút đồ ăn cho hắn cũng không có phản ứng, Angelina thậm chí còn phải nhai đồ ăn, dùng đầu lưỡi đưa đến tận cổ họng Locke, hắn mới có thể bằng vào phản ứng tự nhiên của thân thể nuốt xuống.
Sau nửa tháng không tắm rửa, khắp người hắn tỏa ra một mùi mốc rất khó chấp nhận, mặc dù Angelina mỗi hai ngày đều dùng Thanh Khiết Thuật để vệ sinh cho Locke, nhưng mùi này giống như giòi bọ nằm tận bên trong, bất luận có làm như thế nào cũng không tiêu hết. Thanh Khiết Thuật chỉ có tác dụng loại bỏ các vết bẩn trên cơ thể nhưng không có hiệu quả đối với mùi hôi.
Đặc biệt là phần miệng của Locke, hắn đã không súc miệng trong nửa tháng liền, thật không biết Angelina vốn có thân phận công chúa tôn quý đã thuyết phục bản thân chịu đựng như thế nào.
Đem miếng thịt cuối cùng nhét vào trong miệng Locke, Angelina ngừng đút, lấy mu bàn tay lau nước miếng nơi khóe miệng Locke đi, nhìn thấy đôi môi hắn bị cắn đỏ lên, khuôn mặt Angelina thoáng chút ửng đỏ, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữa mười sáu tuổi, mặc dù mấy ngày nay đã quen với việc làm như vậy, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại vẫn không khỏi đỏ mặt, thậm chí nàng còn thầm mắng mình không biết xấu hổ, làm mất mặt vương thất Faustain.
Nhưng khi nghĩ đến tính mạng của mình là do Locke cứu về, mà lại hắn cũng đã từng chăm sóc nàng theo cách này, Angelina lại có cớ để thuyết phục bản thân. Trong mắt người ngoài, công chúa Angelina từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, chín chắn, cao quý, nhưng hiện tại chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé. Locke lúc trước đã liều mình cứu nàng, cho dù công chúa có lạnh lùng băng giá đến đâu cũng bị Locke làm cho mềm lòng, cứ như vậy, trước khi chính Angelina kịp nhận ra, Locke đã bước vào trái tim nàng.
Cho Locke ăn xong, Angelina thu dọn cái động hỗn độn lại một chút, tối hôm qua nàng đi ra ngoài, mãi đến sáng nay mới trở về, trước đó chỉ mới nghỉ ngơi nửa ngày ở thảm cỏ, không có thời gian quét dọn sơn động. Nhưng nàng vốn có thói quen sạch sẽ, y phục và giày rách nát bẩn thỉu đành phải chịu, nhưng nàng không thể chịu được khi hang động mình đang trú tạm bẩn thỉu hôi hám như chuồng heo.
Sau khi chọc một lỗ tuyết ở lối cửa động để thông khí, Angelina ngồi xếp bằng trên thảm cỏ và bắt đầu thiền định như thường lệ. Angelina vốn là cô gái trói gà không chặt, nàng có thể sống sót trong nửa tháng trên ngọn núi phủ tuyết dày với Locke, chính là dựa vào ma pháp của nàng.
Ba loại ma pháp nhập môn được nàng vận dụng vô cùng linh hoạt, không nói đến Điểm Quang Thuật vốn có nhiều công dụng, thì khinh linh thuật và Thanh Khiết Thuật cũng được nàng phát triển theo nhiều cách. Angelina phải đảm bảo rằng ma lực của mình không bao giờ cạn kiệt, mà lại trong những ngày thê lương ở trong núi tuyết, Locke cũng hôn mê, nếu không luyện tập để giết thời gian, Angelina cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
Angelina cứ ngồi thiền như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống.
Nàng đứng dậy đi tới trước mặt Locke, thò tay vào trong y phục của hắn, lục tìm một hồi lấy ra một viên tinh hạch hình bầu dục màu trắng cỡ ngón cái.
Ánh sáng dịu nhẹ, nhu hòa từ viên tinh hạch màu trắng tản ra trong hang tối, Angelina cầm viên tinh hạch trong tay, cảm nhận được hơi ấm mờ nhạt của nó ve vuốt giữa các ngón tay.
Viên tinh hạch màu trắng này chính là ma hạch của sói Ánh Trăng, ma hạch Quang hệ vẫn luôn là vật tư trân quý rất thu hút nàng. Angelina đã từng nhìn thấy ma hạch trung cấp trong phòng thí nghiệm của sư phụ, thậm chí ngay cả ma hạch cao cấp cũng đã nhìn thấy nhiều lần, duy chỉ có ma hạch Quang hệ là chưa từng thấy. Ma thú Quang hệ rất hiếm thấy, hơn nữa ma hạch Quang hệ mang năng lực tự chữa trị, khiến cho giá trị của nó tăng gấp mấy lần ma hạch cùng đẳng cấp.
Ma hạch trong tay trở nên mờ đi sau khi phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong một thời gian. Nó đã cạn kiệt ma lực Quang hệ tồn trữ. Vào ban ngày, ma hạch Quang hệ có thể hấp thụ ma lực Quang hệ xung quanh, đồng thời chữa trị cơ thể Locke, vào ra cân bằng, nhưng vào ban đêm lại không làm thế được.
Angelina cần đặt ma hạch Quang hệ ở gần cửa động chỗ lỗ thông khí, như vậy ánh trăng bên ngoài vừa vặn có thể chiếu xạ vào ma hạch, trợ giúp ma hạch tăng tốc tích trữ ma lực.
Sau khi nàng lấy ma hạch ra khỏi cơ thể Locke, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy. Đây là hành động duy nhất mà Locke biểu thị để chứng tỏ rằng mình vẫn còn sống.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngoại trừ một mảnh quần áo không thể rách nát hơn của Locke, còn có chiếc chăn được chắp vá lung tung từ da lông động vật, kỹ thuật may vá rất vụng về, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Angelina. Nhưng những bộ lông chắp vá kia có khả năng giữ ấm rất kém, hơn nữa Locke lúc này thể chất rất yếu, cho nên hắn mới lạnh run lẩy bẩy.
Nhìn thấy Locke run rẩy như thế, Angelina thở dài một tiếng, làm ra một động tác khiến cho người ta không tưởng tưởng nổi.
Angelina cởi bỏ y phục cũ rách trên thân, lộ ra thân thể trắng nõn mỏng manh, làn da trắng bóc như trứng gà lột, Angelina lập tức đón nhận cảm giác lạnh thấu xương từ trong hang động ập đến, nàng vội vàng khẽ cúi người chui vào “chăn mền” cùng Locke, hai mảnh quần áo rách của hai người và một tổ hợp lông động vật lộn xộn chính là tấm chăn của bọn họ.
Angelina nằm nghiêng đối mặt với Locke, nhìn nam nhân lớn hơn mình hai tuổi này, mặc dù lúc này sắc mặt của Locke vàng vọt như nến, râu ria trên cằm rậm rạp, nhưng Angelina vẫn có thể từ khuôn mặt Locke nhìn ra vẻ tuấn tú.
Không suy nghĩ thêm, Angelina ôm luôn lấy Locke, thân thể hắn đang run rẩy rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, thậm chí hai tay còn không tự chủ được ôm lấy Angelina trước mặt, hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy.
Từ cái đêm tuyết đầu mùa rơi sau khi cứu Locke, ban đêm ma hạch của sói Ánh Trăng mất đi tác dụng, cho nên Angelina đã đưa ra quyết định này và nàng không hề hối hận.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Bạn cần đăng nhập để bình luận