Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 105: Số tiền quá nhiều

"Có tấu thì nói, không tấu bãi triều!"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu!" Lâm Bắc Phàm cầm một quyển tấu chương trên tay, lớn giọng nói.
Nữ đế mỉm cười hỏi: "Lâm ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn khởi tấu?"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp: "Khởi bẩm bệ hạ! Trước đây, thần phụng chỉ hướng dẫn học trò nghiên cứu các món bảo khí cho đất nước, không dám có chút lười biếng nào! Nhưng càng đi sâu vào nghiên cứu, cả nhân lực, vật lực và tài lực cần thiết ngày càng nhiều hơn, bổng lộc của bản quan có hạn, kinh phí của Quốc Tử Giám cũng có hạn, vì vậy khẩn xin bệ hạ hạ bút duyệt kinh phí, giúp cho việc nghiên cứu!"
Nữ đế gật đầu: "Đúng là phải thêm kinh phí! Cần bao nhiêu tiền cứ nói, ta bảo Hộ bộ phát cho ngươi!"
"Kinh phí mà vi thần cần dùng đều ghi trong tấu chương cả rồi, mong bệ hạ minh xét!"
"Trình lên đây!"
Sau khi nhận được tấu chương, nữ đế đọc thật nghiêm túc, nhưng càng xem lông mày càng nhíu chặt lại, không nhịn được mà nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt kỳ lạ.
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Nữ đế lại đọc tiếp, đọc tới phần cuối đến cả khóe miệng nàng cũng bắt đầu giật.
Nàng giữ vẻ mặt không cảm xúc, đưa quyển tấu chương ra: "Tiền ái khanh, ngươi cũng xem quyển tấu chương này đi! Ngươi cảm thấy số kinh phí này có phù hợp hay không?"
"Thần, lĩnh chỉ!" Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cung kính nhận lấy quyển tấu chương.
Kết quả, hắn ta còn không giữ nổi bình tĩnh như nữ đế.
Hắn ta càng đọc tay càng rung, cuối cùng hét lớn một tiếng: "Hoang đường! Nghiên cứu mấy thứ ấy làm sao có thể tốn nhiều tiền đến thế được? Kinh phí mỗi năm năm trăm vạn, liên tiếp trong ba năm! Lâm ti nghiệp, có phải ngươi định nhân cơ hội này âm thầm lấy tiền bỏ đầy túi riêng không hả?"
Đúng là Lâm Bắc Phàm có ý định này thật!
Bởi vì những lần thăng cấp sau này sẽ phải dùng rất nhiều tiền để đổi lấy, nhất định hắn phải tăng thu giảm chi, mà chủ yếu là tăng thu, vì vậy, hắn không nhịn nổi mà dòm ngó tới tiền trong quốc khố.
Trong quốc khố có thật là nhiều tiền, hắn mà không tham ô thì hời cho mấy tên tham quan khác rồi.
Mà hắn đây làm việc nghĩa chẳng ngại gian nan!
Nhưng mấy lời này không thể nói ra được.
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Tiền đại nhân, ngươi hiểu lầm hạ quan rồi! Bản quan cả đời làm người trong sạch, làm một viên quan hoàn toàn thanh liêm, sao ta có thể làm ra chuyện khiến trời đất nổi giận như vậy được cơ chứ?"
Khóe miệng của các quan và nữ đế đều co giật!
Ngươi đâu chỉ làm, ngươi còn rất ra sức mà làm ấy chứ!
Điều đáng giận hơn nữa là ngay trước mặt văn võ cả triều, hắn lại dám nói mình cả đời làm người trong sạch, làm một vị quan hoàn toàn thanh liêm nữa chứ?
Quá vô liêm sỉ, quá không biết xấu hổ rồi!
Lâm Bắc Phàm dùng lý lẽ để tranh luận: "Bệ hạ và các vị đại nhân, mỗi thứ mà bản quan nghiên cứu đều là bảo khí của đất nước! Thuyền sắt cỡ lớn có thể xưng bá tại các thủy vực lớn, khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời, còn có cả lúa nước lai tạo giúp giải quyết vấn đề ấm no cho người dân... Chỉ cần thành công tạo ra một thứ thôi cũng đã có thể nhanh chóng tăng cường quốc lực rồi! Kinh phí nghiên cứu mỗi năm năm trăm vạn nhiều lắm sao?"
"Nếu thực sự nghiên cứu thành công thì đúng là năm trăm vạn không hề nhiều! Nhưng lỡ không nghiên cứu thành công thì sao đây, chẳng phải số tiền này sẽ đổ sông đổ biển cả ư? Lỗ hổng lớn thế này, ai sẽ bù đắp lại hả?"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm xòe bàn tay ra: "Ngươi phải biết rằng, quốc khố liên quan đến sự an toàn của xã tắc, cần phân chia hợp lý cho mọi phương diện! Chỗ này dùng nhiều hơn chừng nào thì chỗ kia phải dùng ít đi chừng ấy, có ảnh hưởng rất lớn! Vì vậy khoản kinh phí này quá nhiều, vi thần không đồng ý!"
Các quan nghe xong ào ào lên tiếng...
"Vi thần cũng không đồng ý!"
"Số tiền quá nhiều, quốc khố của chúng ta mỗi năm cũng chỉ thu được một trăm triệu lượng, nếu chi ra năm trăm vạn lượng sẽ gây ảnh hưởng đến mọi phương diện khác, mọi người cũng phải chi tiêu dè sẻn theo!"
"Nếu xảy ra thiên tai hiểm họa gì đó cần dùng đến tiền thì phải làm thế nào đây?"
"Hơn nữa, bản quan vẫn cứ cảm thấy những thứ mà Lâm ti nghiệp nghiên cứu quá hão huyền, không thể thành công!"
"Đã như thế, tại sao bệ hạ lại phải hạ bút duyệt khoản tiền uổng phí này cơ chứ?"
“Không bằng đợi nghiên cứu thành công rồi hãy ban thưởng sau!”
...
Nữ đế cũng không nhịn được mà khuyên nhủ: "Lâm ái khanh, thôi vậy! Ta phê duyệt cho ngươi khoảng mười, hai mươi vạn làm kinh phí trước đã, đợi tới khi nghiên cứu có tiến triển, chúng ta lại tăng thêm kinh phí có được không?"
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Bệ hạ, thần tin rằng cuộc nghiên cứu sẽ thành công! Ví dụ như khí cầu lớn bay lên trời, nếu có kinh phí dồi dào, thần tin rằng trong ba tháng sẽ nghiên cứu thành công, đồng thời có thể chở người bay lên trời!"
Lần này thì mọi người đều không bình tĩnh nổi nữa.
Trong vòng ba tháng sẽ nghiên cứu xong khí cầu lớn chở người bay lên trời!
Chuyện này, chuyện này, chuyện này... thật sự có thể sao?
Không một ai có thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc này!
Đặc biệt là những con người thời xưa chỉ ôm khát vọng bay lên trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận