Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 801: Tình thế loạn lạc

Bây giờ, cho dù là quyền lực hay là địa vị thì Lâm Bắc Phàm đều cao hơn quốc chủ nước Bạch Tượng nhiều. Thân là thừa tướng kiêm đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, thống lĩnh triều đường và binh mã toàn quốc, quyền lực chỉ dưới mỗi nữ đế.
Còn là Trung Dũng Vương do nữ đế ngự phong, có thể xưng là vương gia điện hạ, địa vị vô cùng tôn quý. Cho dù là quyền lực hay là thân phận thì đều là nhân vật số hai trong Đại Võ hoàng triều, có quyền cao chức trọng, vua của một nước nhỏ như quốc chủ nước Bạch Tượng gặp được hiển nhiên phải vô cùng khách sáo rồi. Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Quân chủ Bạch Tượng khách sáo rồi! Trước mắt nước Bạch Tượng nội loạn không ngừng, bạo loạn khắp nơi, quốc chủ bận rộn trăm việc, chúng ta có thể hiểu được! Bệ hạ chúng ta vô cùng coi trọng chuyện này cho nên đã phái bản quan tới giải quyết chuyện này!"
Quốc chủ Bạch Tượng giơ tay phải đặt lên trái tim, vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn thừa tướng đã hiểu, cảm ơn bệ hạ đã lượng thứ!"
Sau đó, hắn ta nhìn ra phía sau Lâm Bắc Phàm, vậy mà chỉ có mấy chục người, còn chưa đến một trăm người vì thế hoang mang hỏi: “Lâm thừa tướng, binh mã của Đại Võ các ngươi đây sao?"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào người phía sau: “Không phải đều ở đây cả sao?"
Quốc chủ Bạch Tượng càng hoang mang hơn: “Đại Võ các ngươi... chỉ phái có tí binh mã này tới đây?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi!"
Quốc chủ Bạch Tượng mất bình tĩnh: “Lâm thừa tướng, chắc là ngươi nói đùa đúng không? Chỉ chút ít binh mã như vậy còn không gom nổi thành một đội nữa, làm sao mà trấn áp được bạo loạn ở nước ta? Phải biết rằng lần bạo loạn này ảnh hưởng đến toàn quốc, quy mô đạt đến hơn trăm vạn người, không có ba bốn mươi vạn binh mã thì không giải quyết được đâu!"
“Thế là đủ rồi, vì bản quan đã tới đây!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng tự tin: “Chỉ cần có bản quan ở đây, cho dù có bao nhiêu bạo dẫn tới thì bản quan đều có thể giải quyết dễ dàng, quốc chủ cứ việc yên tâm!"
Các tướng lĩnh phía sau Lâm Bắc Phàm đều lên tiếng nịnh nọt.
“Quốc chủ Bạch Tượng cứ việc yên tâm, nguyên soái của chúng ta chính là quân thần của Đại Võ, đánh sáu trận chiến lớn chưa một trận nào thua đâu!"
“Tuy chúng ta ít người nhưng một mình nguyên soái có thể địch lại thiên quân vạn mã!"
“Hắn đích thân ra trận có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề!"
“Ngươi cứ thả trái tim về bụng đi!"
Quốc chủ Bạch Tượng nghĩ đến chiến tích huy hoàng của Lâm Bắc Phàm.
Tuy người trẻ tuổi trước mặt này xuất thân là người đọc sách nhưng lại vô cùng am hiểu đánh trận.
Đặc biệt sở trường là lấy ít đánh nhiều, lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa lần nào cũng tốc chiến tốc thắng, giành được thắng lợi lớn nhất chỉ với sự hy sinh nhỏ nhất, chưa bao giờ từng thua cả! Xưng là quân thần đương thời cũng không quá.
Dùng binh càng nhỏ thì thắng càng nhanh hơn, càng dễ hơn!
Lần này chắc hẳn cũng là như thế đi?
Quân chủ Bạch Tượng dâng lên vài phần tin tưởng trong lòng: “Vậy... làm phiền Lâm thừa tướng rồi!"
“Không có gì!"
Tiếp sau đó, quân chủ Bạch Tượng nhiệt tình chiêu đãi đám người Lâm Bắc Phàm.
Trong buổi tiệc, Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa thề thốt nhất định có thể giải quyết nhanh chóng phản loạn ở nước Bạch Tượng.
Chỉ cần hắn ra trận lập tức sẽ thành công ngay, dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy bộ dáng tự tin như thế của hắn, quân chủ Bạch Tượng lại sinh thêm vài phần tin tưởng nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bắc Phàm đi theo quân chủ Bạch Tượng tới khu chiến loạn.
Một đường đi tới, những gì nghe thấy và nhìn thấy đã thu hút sự chú ý của đám người Lâm Bắc Phàm. Đến đâu cũng là tường ngói đổ nát, đồ tang màu trắng treo đầy ở cửa, đường xá thì phủ đầy tiền giấy. Trên phố có thể nhìn thấy một vài dấu chân, có người thì cả người lôi thôi, ánh mắt của bọn họ đờ đẫn giống như hoạt tử nhân, còn có thể nhìn thấy một vài thi thể không có ai xử lý đã phát ra mùi hôi thối, tình hình thê thảm dân chúng lầm than.
Tiếp tục tiến lên, đi đến cổng thành, tình hình lại không giống nữa.
Chỉ thấy vô số dân chúng áo rách quần manh, lôi thôi bẩn thỉu, đang cầm các loại vũ khí như cuốc, gậy đối kháng với binh lính của nước Bạch Tượng, hô đánh hô giết, đánh đến vô cùng ác liệt.
“Là các ngươi! Là các ngươi đã hại chết cha mẹ ta, ta phải báo thù cho cha mẹ ta!"
“Ta phải báo thù cho người nhà của ta, đánh chết triều đình!"
“Bây giờ lại ép ta đến đường cùng! Ta không thể sống thì các người cũng đừng hòng!"
“Chết thì chết, sau mười tám năm lại là một hảo hán!"
Quân chủ Bạch Tượng thở dài rồi nói: “Vốn dĩ nước Bạch Tượng ta tuy không giàu nhưng cũng coi như an cư lạc nghiệp, dân và quan hòa hợp! Nhưng ai ngờ một trận thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần này tới đột ngột quá. Một trận thiên tai đó không chỉ mang đi mấy trăm vạn người mà còn mang đi vô số tài phú, bản vương còn đau lòng hơn bất cứ ai!"
“Nhưng dân chúng không chỉ không tha thứ cho bản vương mà còn trút giận lên người bản vương, đòi phất cờ khởi nghĩa, chiến loạn ảnh hưởng đến quốc gia! Trong thiên tại lần này, bản vương cũng tổn thất nặng nề, ba nghìn con voi trắng được nuôi đã chết mất hơn hai nghìn, thật sự vô lực trấn áp! Ôi... vì duy trì sự ổn định trong nước mà không thể không mời Đại Võ xuất binh tương trợ!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có thể hiểu được!"
1102 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận