Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 561: Không tính là gì cả

Sau khi nghe hắn báo cáo xong, trong lòng nữ đế lén thở ra một hơi, cuối cùng chuyện này cũng kết thúc!
Còn không kết thúc nữa, tim của nàng sắp không chịu được mất!
Nữ đế hơi lắc đầu, cười bảo: “Lâm ái khanh, chuyện này cũng không thể trách ngươi! Xương rồng linh nghiệm, nó muốn rời đi, những phàm nhân như chúng ta không thể cản được, bất cứ kẻ nào ngăn cản đều sẽ bị sét đánh! Ngươi đã làm rất tốt rồi!”
“Cảm ơn bệ hạ đã hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm cảm động rơi nước mắt.
Nữ đế đứng dậy, lộ ra dáng người thướt tha, cười bảo: “Lâm ái khanh, bây giờ cũng tối rồi, đã ăn tối chưa? Rất lâu rồi chưa ăn lẩu thì phải, không bằng đi ăn lẩu cùng trẫm đi!”
Lâm Bắc Phàm có hơi sững sờ!
Xương rồng bay đi rồi, mộng trường sinh của ngươi tan thành mây khói mà sao trông ngươi lại hơi vui thế kia?
Lại còn mời ta ăn lẩu nữa?
Loại chuyện này làm sao có thể nhịn được?
“Tuân chỉ, thưa bệ hạ!”
Bên ngoài vì chuyện xương rồng bay đi mà ồn ào huyên náo đến mức long trời lở đất, còn Lâm Bắc Phàm và nữ đế lại ở trong hoàng cung ăn lẩu một cách thảnh thơi, nhìn vũ đoàn cung đình ca hát nhảy múa.
Xương rồng bay về trời, cơ duyên không còn nữa, các võ giả lại nán lại hai ngày, cuối cùng tiếc nuối rời đi.
Dân chúng kinh thành cũng tỉnh ngộ từ trong cơn mê, trở về công việc cày cấy.
Dường như mọi thứ ở kinh thành đều khôi phục lại như thường.
Chỉ là khi quá mức nhàn rỗi, mọi người lại không nhịn được mà bàn đến chuyện của xương rồng, ví dụ như tiểu quận chúa.
Chỉ thấy hai tay nàng chống cái đầu nhỏ, đôi mắt cụp xuống, nói với vẻ buồn bã ỉu xìu: “Vậy mà xương rồng lại tự bay đi, tiếc quá đi mất! Ta vẫn muốn thử dùng xương hầm canh xem rốt cuộc có vị gì?”
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Ngậm miệng! Xương rồng chính là thần vật, làm sao có thể dùng để ninh xương uống?”
Tiểu quận chúa chậc một tiếng: “Lúc đầu chính ngươi nói dùng xương rồng hầm canh trước mà! Ngươi đã nói dùng xương rồng hầm canh cho người dân cả nước đều có thể được uống một hớp, ngươi còn bất kính hơn ta!”
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ ngồi xuống.
Tiểu quận chúa thật sự càng ngày càng không đáng yêu, luôn vạch trần hắn.
Lúc này, tiểu quận chúa kích động ôm cánh tay của Lâm Bắc Phàm: “Đúng rồi Lâm Bắc Phàm, cả ngày ngươi canh chừng xương rồng, chắc hẳn có cơ hội lấy được xương rồng chứ? Có thể chia cho ta một ít được không?”
Lâm Bắc Phàm bắt đầu cảnh giác: “Đừng nói lung tung, trên tay ta nào có xương rồng? Đây là phạm pháp, là tội khi quân, ta nào dám làm ra chuyện như vậy?”
“Đừng lừa ta, chuyện khi quân ngươi làm còn ít sao? Hơn nữa loại người như ngươi cứ có lợi là múc hết, có đồ tốt chắc chắn sẽ đựng vào túi trước tiên, cho nên ngươi chắc chắn đã lén cất một phần xương rồng rồi!”
Tiểu quận chúa nhỏ giọng bảo: “Lâm Bắc Phàm, ta chỉ muốn nếm thử vị của nó thôi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Khỏi cần thử, không ngon đâu!”
Đôi mắt của tiểu quận chúa sáng ngời: “Ngươi ăn rồi? Vị thế nào hả, mau nói cho ta!”
Lâm Bắc Phàm nhỏ gọng đáp: “Ta chưa từng thử nhưng Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu từng liếm bột xương rồng ngay trước mặt ta! Hắn nói với ta vị của xương rồng hơi tanh, còn hơi mặn, giống như ăn đất ấy!”
“Xem ra vị quả thật hơi tệ! Sau khi hắn ta ăn xong có phản ứng gì không?”
“Có!” Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu.
Đôi mắt của tiểu quận chúa sáng như đèn pha: “Có phản ứng gì?”
“Hắn ta tiêu hóa kém, ẻ chảy!”
Tiểu quận chúa: “…”
Mọi chuyện ở kinh thành vẫn như cũ.
Nhưng dưới sự quản lý của Lâm Bắc Phàm, kinh thành phát triển càng ngày càng tốt lên, đời sống nhân dân tốt rồi sẽ có thêm một vài mục tiêu theo đuổi.
Ví dụ mấy món ngon như Bụt Nhảy Tường và lẩu mà Lâm Bắc Phàm tạo ra đã dần dần truyền từ trong cung ra ngoài, trở thành một trong những món ngon ở kinh thành, rất nhiều người đều muốn ăn thử một miếng, hưởng thụ một lần.
Ngay cả thanh lâu làm ăn cũng tốt hơn không ít.
Mỗi lần khi Lâm Bắc Phàm đi ngang qua đều sẽ được các cô nương ở Bách Hoa Phường gọi mời.
“Lâm đại nhân, ngươi không tới nữa, các cô nương rất nhớ ngươi!”
“Lên đây ngồi tí đi mà!”
“Còn không tới, chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ mất!”

Đối với lời mời chào của các cô nương, xưa nay Lâm Bắc Phàm đều đáp một cách uy vũ bất khuất: “Các ngươi nghĩ đẹp nhỉ! Cho dù các ngươi có mỏi mắt mong chờ cũng đừng hòng có được ta!”
Một đường tuần tra, hắn vô cùng hài lòng, ngoại trừ mấy cô nương ở Bách Hoa Phường.
Lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp màu tím quen thuộc: “Tử Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe cả chứ.”
Giai nhân trước mặt chính là Tử Nguyệt công chúa đã mấy tháng chưa gặp.
So với mấy tháng trước, nàng trở nên càng tự tin hơn, vẻ mặt càng phấn chấn hơn, có khả năng là chiến sự ở Võ Tây đã mang tới tự tin cho nàng!
“Chào phủ doãn đại nhân!”
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: “Mấy tháng không gặp, chúc mừng đại nhân lại thăng chức! Tỏa sáng rực rỡ trong trận chiến Hổ Lao Quan, đánh bại Đại Hạ! Quả nhiên ngươi là thiên tài quân sư số một, số hai thiên hạ!”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Tử Nguyệt cô nương quá khen rồi, thế này không tính là gì cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận