Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 472: Bắt được đạo sư

“Tạ bệ hạ đã thông cảm! Xin hỏi bệ hạ, sinh nhật vị hoàng đế thứ ba của Đại Võ là bao nhiêu?”
Nữ đế trả lời không hề do dự: “Ngày x tháng x năm 24 Đại Võ…”
“Xin hỏi nữ đế, Võ Anh Đế, hoàng đế thứ tư của Đại Võ đã đạt được thành tựu gì trong khoảng thời gian nào?”
Nữ đế lập tức trả lời: “Lúc lên ngôi Võ Anh tiên tổ đã từng làm…”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại hỏi thêm mấy câu mà người trong hoàng gia mới biết.
Có hai câu hỏi vô cùng khó, rất nhiều người đều không biết song nữ đế đều có thể trả lời được.
Sau khi hỏi xong, Lâm Bắc Phàm hành lễ: “Ban nãy vi thần đã mạo phạm, mong bệ hạ trách tội!”
Nữ đế khẽ cười: “Ái khanh, trẫm không trách ngươi, kẻ không biết không có tội!”
“Đa tạ bệ hạ đã tha thứ, còn không mau mở cửa phòng giam?”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Thế là cửa phòng giam được mở ra, nữ đế thong dong bước vào, trông thấy Lâm Bắc Phàm sưởi ấm, còn vừa uống rượu vừa ăn lạc, nàng lập tức bật cười: “Ái khanh, ngươi biết hưởng thụ thật đấy!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Dù sao thì cũng không phải ngồi nhà lao thật mà!”
“Ngươi nói cũng phải!”
Nữ đế phất tay: “Các ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nói chuyện riêng với Lâm ái khanh!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Mọi người bèn lui xuống.
“Bệ hạ, xin hỏi bệ hạ muốn nói với thần chuyện gì?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Chuyện trẫm muốn nói với ngươi là…”
Nữ đế phất tay, một luồng khói xanh tỏa ra từ tay áo. Lâm Bắc Phàm ngửi xong bèn mơ mơ màng màng rồi ngã xuống.
Nữ đế lập tức lục soát người hắn, lục thấy viên minh châu bảy màu xong bèn cười: “Ha ha! Lấy được dễ dàng quá!”
Tiếng cười này không phải tiếng cười của nữ đế mà là của một nam tử xa lạ. Rất rõ ràng, hắn ta chính là Dạ Lai Hương, mục đích tới đây của hắn ta là lấy viên minh châu bảy màu.
Việc đã làm xong, “nữ đế” chẳng thèm quan tâm đến Lâm Bắc Phàm đang nằm trên mặt đất nữa, hắn ta rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên đúng lúc ấy, bỗng có một cánh cửa thép cực lớn rơi xuống lối đi.
“Nữ đế” thầm than một tiếng không hay rồi thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình, định trốn thoát trước khi cánh cửa rơi hẳn xuống.
Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chậm mất một bước.
“Uỳnh!”
Cánh cửa đã hạ xuống và chặn đứng lối đi.
Tiếp đó, cánh cửa thiên lao phía sau hắn ta cũng bị khóa lại.
Hắn ta quay đầu nhìn, trông thấy Lâm Bắc Phàm vốn đang hôn mê bất tỉnh giờ đây lại cực kì tỉnh táo, chính hắn là người đã khóa cửa thiên lao lại.
Cứ thế, “nữ đế” bị nhốt bên lối đi, không ra được mà cũng chẳng lùi lại được!
Bên ngoài truyền tới những tiếng bước chân, bọn lính canh ùa vào.
Lâm Bắc Phàm đứng ở một bên vừa cười vừa nói: “Dạ Lai Hương, bản quan đợi ngươi đã lâu rồi! Lần này để xem ngươi trốn kiểu gì?”
“Nữ đế” kinh ngạc: “Ngươi đã trúng mê điệp hương của ta rồi mà sao vẫn còn tỉnh táo?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách thần bí: “Bởi vì bản quan đã có chuẩn bị từ trước!”
“Hừ! Cái tên quan chó má nhà ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, bản công tử xem thường ngươi rồi!”
“Nữ đế” hừ một tiếng rồi nói, hắn ta giơ tay kéo, hoàng bào khoác trên người bèn rơi xuống. Da mặt hắn ta cũng đã đổi, giờ hắn ta là một nam tử xa lạ…
Một mái tóc màu đen, ngũ quan nghiêm nghị, mặt mũi sáng sủa, trên người hắn ta khoác bạch y, đến giày cũng màu trắng, trông như không vương bụi trần, anh tuấn phi phàm.
Trời thì lạnh mà hắn ta vẫn cầm quạt giấy, trông có vẻ như đang làm màu.
“A, đạo sư Dạ Lai Hương!”
Mọi người kinh ngạc.
“Không sai! Bản công tử chính là Dạ Lai Hương!”
Nam tử xa lạ kia nói đầy kiêu ngạo. Lâm Bắc Phàm trông dáng vẻ anh tuấn của đối phương, hắn tiếc nuối nói: “Một người tốt như thế cớ sao lại đi làm trộm?”
Dạ Lai Hương đứng thẳng, hắn ta đang chuẩn bị nói dăm ba câu lợi hại thì Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Với tư sắc này của ngươi thì đi ‘bán mình’ còn lo không kiếm được tiền hay sao, cần gì phải đi làm trộm như thế này?”
Dạ Lai Hương tức đến phát run: “Im miệng! Ngươi làm quan triều đình mà lại nói năng tục tĩu, bôi nhọ bản công tử?”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Vẫn còn giả bộ thanh cao hả? Trộm chính là trộm, đối phó với mấy tên trộm thì cần gì phải khách sáo? Những kẻ ‘bán mình’ người ta còn nộp thuế theo quy định của pháp luật, cao thượng hơn ngươi nhiều nhé!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương khó coi vô cùng, hắn ta nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, phất quạt nói: “Hừ! Xem ra ngươi rất đắc ý, ngươi tưởng như vậy là đã có thể nhốt bản công tử được sao?”
Lâm Bắc Phàm giơ tay mời: “Ngươi có thể thử xem!”
Dạ Lai Hương là một cao thủ Tiên Thiên Tứ phẩm, chỉ thấy chân khí Tiên Thiên ngưng tụ quanh người hắn ta và biến thành kiếm khí, sau đó thì chém lên cánh cửa.
Cánh cửa thép vang lên những tiếng ầm ầm, song trên đó chẳng có dấu vết nào và hoàn toàn không bị tổn hại.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không có tác dụng gì đâu! Cánh cửa thép này là chuẩn bị cho loại người như các ngươi đấy, nó được làm từ thép đặc biệt, kiên cố vô cùng! Dù ngươi có chân khí Tiên Thiên thì cũng không thể phá vỡ được nó! Mà ngươi có phá vỡ thì cũng không sao, bên ngoài còn mấy lớp cửa nữa cơ, để xem ngươi có thể phá vỡ được bao nhiêu!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương lại càng khó coi hơn nữa.
“À đúng rồi, quên mất không nói với ngươi, viên minh châu bảy màu trên tay ngươi là giả đấy!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo.
Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Sao lại là giả?”
Nói đoạn hắn lôi viên minh châu bảy màu ra, trông nó long lanh, trong suốt, sáng chói, hoàn toàn không giống một thứ phẩm.
“Đồ thật vẫn còn trong tay ta!”
Lâm Bắc Phàm cũng lôi một viên minh châu bảy màu ra, hắn cười: “Viên đó của ngươi đã được bản quan cho người làm bằng thủy tinh, có giống không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận