Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 401: Không thể cưỡng lại được

“Cách này đơn giản lắm!”
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt rồi lôi ra một cuốn bí tịch, đoạn bảo: “Chỉ cần ngươi đưa được cuốn bí tịch này tới tay môn chủ Thiên Môn thì ngày Thiên Môn trở thành tro bụi không còn xa nữa!”
“Đây là bí tịch gì thế, sao ngươi lại có được?”
“Đây là bí tịch ta vô tình có được, ngươi cứ mở ra mà xem.”
Quách đầu mục hưng phấn nhận lấy cuốn bí tịch: “Tịch Tà Kiếm Phổ? Có loại kiếm phổ này ư, sao bản quan chưa từng nghe nói đến nhỉ?”
Hắn ta không thể chờ được nữa mà lật tới trang đầu tiên – muốn luyện công pháp này bắt buộc phải tự thiến!
“Đậu má!”
Quách đầu mục sững sờ, đây là công pháp tà môn gì vậy?
Tại sao khi tu luyện phải…. Hắn ta bỗng thấy đũng quần mình lạnh toát!
Quách đầu mục ngẩng đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt khó hiểu.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: “Quách đại nhân, cứ đọc tiếp đi.”
Quách đầu mục ôm theo dấu hỏi chấm to đùng và đọc một cách nghiêm túc. Kết quả càng đọc càng thấy bất ngờ!
Cách tu luyện công pháp này khác xa so với công pháp bình thường, nghịch hành kinh mạch, song thời gian tu luyện lại rất nhanh!
Người có võ công chỉ cần luyện theo những gì bí tịch nói, chưa đến ba ngày là có thể trở thành cao thủ Cửu phẩm.
Chưa tới một tháng sẽ lên hàng Bát phẩm, ba tháng là Thất phẩm. Tốc độ nhanh kinh người!
Phải biết rằng bình thường những người học võ phải mất rất nhiều thời gian tu luyện mới có thể trở thành võ giả Cửu phẩm.
Nếu như kiên trì thì sau khoảng bảy, tám năm sau sẽ có cơ hội trở thành cao thủ Bát phẩm.
Cứ thế mười mấy, hai mươi năm sau là thành cao thủ Thất phẩm, đạt đến cảnh giới Hậu Thiên.
Thế nhưng công pháp này lại có thời gian tu luyện quá nhanh!
Dù có là kì tài luyện võ, nếu không gặp được gì bất ngờ thì cũng không thể sở hữu tốc độ như vậy được! Quách đầu mục đọc mà không khỏi muốn phất đao lên!
Sau khi đọc xong, hắn ta suy nghĩ trong chốc lát rồi chau mày nói: “Lâm đại nhân, ngươi cho môn chủ Thiên Môn công pháp này há chẳng phải giúp Thiên Môn gia tăng sức mạnh sao? Tại sao ngươi…”
Lâm Bắc Phàm nhấp một ngụm trà rồi bảo: “Quách đại nhân, ngươi tưởng thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy sao, ba ngày Cửu phẩm, một tháng Bát phẩm, ba tháng Thất phẩm ư?”
Quách đầu mục sững sờ: “Lâm đại nhân, xin được nghe tỏ tường!”
“Quách đại nhân, chắc ngươi cũng nhận ra đây là một công pháp tà môn! Người thường luyện võ phải bắt đầu bằng đứng tấn, bổ khí huyết, luyện gân cốt, rèn luyện thân thể rồi mới ngồi thiền luyện khí, khổ luyện chiêu thức và công pháp!”
“Có thể nói mỗi một bước là một trắc trở, không được lơ là một bước nào! Trong khi đó còn phải bổ sung thuốc thang, bằng không khi luyện sẽ bị thương!”
“Luyện võ có thể gặp được điều bất ngờ, nhưng tuyệt đối không thể nhanh chóng!”
Quách đầu mục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Giống như trước kia khi mà hắn ta luyện từng bước một vậy.
Hơn bốn mươi năm trôi qua, trừ một vài tình huống đặc thù ra thì hắn ta chưa từng lười biếng, thế nên giờ mới có thực lực như vậy.
Luyện võ khổ hơn đọc sách rất nhiều!
Lúc thời tiết khắc nghiệt, ngươi có thể ở trong nhà đọc sách.
Song những người luyện võ thì bắt buộc phải luyện vào những lúc thời tiết khắc nghiệt, phải đối đầu với tự nhiên mới có được thực lực.
Luyện võ tốn kém hơn đọc sách rất nhiều!
Đọc sách chủ yếu phải bỏ tiền để mua sách, nộp học phí, người thường cắn răng cũng làm được.
Song luyện võ ngày nào cũng phải bồi bổ cơ thể, đây không phải chuyện mà người nào cũng làm được.
Còn phải mua thuốc tẩm bổ cho cơ thể, phương diện này yêu cầu kẻ luyện võ phải bỏ ra một cái giá rất lớn. Nếu bái sư học nghệ còn phải giao thêm học phí.
Hơn nữa luyện võ cần có thiên phú, mà những người như vậy thì không hề nhiều.
Song đọc sách chỉ cần đầu óc bình thường, muốn học muốn đọc là có thể.
“Thế nên thực chất công pháp này được tu luyện bằng cả sinh mệnh! Tu luyện càng nhanh thì chết càng nhanh, ngươi luyện đến Cửu phẩm thì sẽ giảm mười năm tuổi thọ! Luyện đến Bát phẩm sẽ giảm ba mươi năm, nếu luyện đến Thất phẩm…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Là có thể không sống được quá một năm nữa đâu!”
Quách đầu mục: “Đậu má!”
“Nếu ngươi có thiên phú xuất chúng thì luyện đến nửa Tiên Thiên là sống chưa quá nửa tháng!”
Quách đầu mục: “Đậu má!”
“Còn Tiên Thiên thì sao?”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Hắn ta không bao giờ có cái cơ hội này đâu! Khoảnh khắc trở thành Tiên Thiên cũng là lúc hắn ta từ giã cõi đời này!”
Quách đầu mục kinh ngạc không thôi.
Hai tay nâng cuốn bí tịch của hắn ta run rẩy, đúng là một công pháp tà môn mà!
Người khác luyện võ để trở nên mạnh mẽ hơn, để được sống lâu hơn! Còn công pháp này thì ngược lại!
Luyện càng nhanh thì chết càng nhanh! Quá đáng sợ!
“Thế nên chỉ cần giao công pháp này cho môn chủ Thiên Môn, vì để mở rộng thực lực của Thiên Môn, hắn ta sẽ truyền nó cho môn hạ, để mọi người cùng tu luyện! Tới khi ấy không cần chúng ta ra tay, bọn họ cũng tự lụi bại!”
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực nói.
“Nhưng mà chuyện này có thể thành công sao? Người ta là Tông Sư đấy, chẳng lẽ hắn ta lại không nhận ra?”
Quách đầu mục hỏi.
Lâm Bắc Phàm lại cười: “Dù hắn ta có nhận ra thì cũng không thắng nổi sự mê hoặc đâu! Một người có dã tâm như hắn ta có thể vì sự nghiệp của mình mà hi sinh cả bản thân, đây là chuyện rất bình thường còn gì?”
“Lâm đại nhân nói chí phải!”
Quách đầu mục gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận