Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 238: Ma đao

"Không thể nào! Ngươi không được bôi nhọ Tông Sư, có kẻ nào lại dám giả làm bạn tốt của kiếm tiên cơ chứ? Nếu ngươi dám nói dối, chắc chắn hắn ta sẽ tìm ngươi tính sổ! Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không hề làm gì ngươi, chứng tỏ ngươi thật sự là bạn tốt của hắn!"
Đao thánh vèo một tiếng, đột nhiên xuất hiện trên xe ngựa.
"Bảo vệ công tử!" Hai người Mạc Như Sương hoảng hốt, vội vàng muốn rút kiếm ra nhưng lại không thể cử động được.
"Hôm nay bản tọa đang vui, không giết người!"
Đao thánh thản nhiên đi ngang qua bọn họ với vẻ lười nhác, hắn ta bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, chớp mắt nhìn rồi cười ha hả bảo: "Thiếu niên, có hứng mời bản tọa uống một ly không, biết bao nhiêu người cầu xin cũng chẳng có được cơ hội này đâu đấy!"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi mông lung!
Mấy tên cao thủ này kẻ nào cũng hơi quái đản, nếu không phải kiên quyết mời hắn đi uống rượu thì chính là kiên quyết bảo hắn mời uống rượu!
"Ta không có tiền đâu, ngươi muốn uống rượu thì kiếm người khác đi!" Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ dứt khoát.
Đao thánh ngạc nhiên, hắn nhìn Lâm Bắc Phàm từ đầu xuống chân một lượt: "Ngươi ăn mặc sang trọng thế này, lớn lên da mịn thịt mềm, thế mà lại nói mình không có tiền sao?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì lúc ra ngoài ta chẳng bao giờ đem theo tiền cả, bình thường đều có người khác mời ta!" Lâm Bắc Phàm rất đắc ý.
"Xem ra ngươi đúng là người có địa vị cao đấy nhỉ! Nhưng hôm nay bản tọa vẫn phải bắt ngươi mời cho bằng được!" Đao thánh khoác tay lên vai Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ cợt nhả: "Thiếu niên, đi cùng bản tọa nào, ngươi không từ chối nổi bản tọa đâu!"
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đã biến mất khỏi chiếc xe ngựa.
Không lâu sau đó, bọn họ xuất hiện ở một tửu lâu nhỏ.
Tửu lâu này không lớn cho lắm, nằm ở khu vực khá vắng vẻ, đồ ăn và rượu cũng rất bình thường, nhưng đao thánh lại ăn uống rất vui vẻ như thể những thứ hắn ta ăn vào miệng đều là món ngon mỹ vị vậy.
Cùng lúc ấy, hai người Mạc Như Sương đã đuổi tới nơi.
Bọn họ bị Lâm Bắc Phàm ngăn cản nên không ra tay, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận mà nhìn kẻ ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng kia.
"Ợ!" Đao thánh ợ một tiếng thật lớn, cười nói: "Bữa này ăn thật thoải mái, sảng khoái quá! Quả nhiên đồ ăn ở kinh thành vẫn ngon nhất! Đã ăn uống no say rồi, cũng nên vào việc chính thôi!"
Nói rồi, hắn ta đặt thanh đao của mình ra trước mặt Lâm Bắc Phàm.
"Bản tọa hỏi ngươi, giữa thanh đao này và kiếm của kiếm tiên thì thứ nào mạnh hơn, thứ nào yếu hơn?"
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ, thì ra tên này muốn lợi dụng mình để thăm dò thực lực và trình độ của kiếm tiên.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc hắn ta một cái rồi bĩu môi đáp: "Thanh đao này của ngươi rất tầm thường, so với kiếm tiên thì chắc là kẻ tám lạng người nửa cân!"
Đao thánh bối rối: "Tầm thường sao? Ngươi dám nói là đao của bản tọa tầm thường sao? Rốt cuộc ngươi có biết xem đao không hả?"
"Ta biết một thanh đao tên là Viên Nguyệt Loan Đao!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ung dung: "Ánh đao màu xanh giống như trăng non lưỡi liềm, vì vậy nên nó mởi trở nên nổi tiếng! Thanh đao này rất bén, không có thứ gì mà nó không thể đâm thủng được cả, tốc độ của đao rất nhanh, chứa đựng sức mạnh rung chuyển trời đất, một khi đao bổ thì tới quỷ thần cũng phải sợ hãi! Bất kỳ ai có được thanh đao này đều có cơ hội trở thành cường giả trong thiên hạ!"
"Nếu đúng như ngươi nói thì đó quả thật là một thanh đao tốt, không hề thua kém thanh đao của bản tọa!" Đao thánh nhận xét.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Nhưng đừng chỉ để ý tới vẻ ngoài và uy lực khủng khiếp của thanh đao này, nó là một thanh ma đao, tà đao đấy! Kẻ nào cầm thanh đao này lên đều sẽ rơi vào ma đạo, trở thành kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa, chỉ biết giết người! Ngoài người có trí tuệ vượt bậc, tình nghĩa sâu nặng ra thì không ai có thể thoát khỏi ma đao!"
"Mặc dù thanh bảo đao này có khuyết điểm nhưng cũng không ảnh hưởng tới danh tiếng của nó! Đó vốn là do tinh thần của người cầm đao không đủ mạnh mẽ, không đủ niềm tin, không đủ năng lực nên mới bị thanh đao điều khiển!" Đao thánh nói.
"Nhưng lại có người dùng một thanh đao gỗ đánh bại thanh ma đao này!"
Đao thánh sửng sốt: "Sao cơ? Dùng đao gỗ đánh bại ma đao ư, sao có thể như vậy được?"
"Đúng là một thanh đao làm từ gỗ thật đấy! Nó được làm từ loại gỗ rất bình thường, có lẽ còn chẳng cứng cáp bằng dao làm bếp ấy chứ! Nhưng người đó lại dùng thanh đao gỗ bình thường ấy đánh bại được ma đao!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Mà người cầm đao vốn chính là chủ nhân của ma đao!"
Đao thánh lại được một phen kinh ngạc: "Lại còn là chủ nhân ban đầu của ma đao sao?"
Hắn ta vội hỏi: "Hắn làm thế nào mà đánh bại được ma đao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không biết nữa! Nhưng sau khi đánh bại ma đao hắn ta chỉ nói một câu: “Có những kẻ, cho dù có cầm thần đao trong tay cũng chẳng thể trở thành thần trong giới dùng đao!"
"Cho dù có cầm thần đao trong tay cũng chẳng thể trở thành thần trong giới dùng đao!" Đao thánh lẩm bẩm.
Hắn ta cảm thấy mặc dù lời này rất đơn giản nhưng dường như trong đó lại ẩn giấu một số đạo lý dùng đao.
Lâm Bắc Phàm bình thản uống rượu: "Ngươi nói xem, giữa bảo đao của ngươi và đao gỗ của hắn ta, ai mạnh hơn, ai yếu hơn?"
"Chuyện này... ta kém hơn người ta rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận