Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 397: Ngươi cẩn thận đó

Lão hòa thượng kia bèn gật đầu.
“Triều đình là chính thống, một khi chúng ta không tuân theo ý của triều đình thì chắc chắn sẽ bị họ làm khó! Nếu họ dùng thủ đoạn nào đó để hủy hoại danh tiếng của chúng ta, khiến dân chúng không còn thờ Phật nữa thì cửa Phật mà chúng ta dày công xây dựng ngàn năm nay coi như đổ sông đổ bể! Bần tăng làm gì còn mặt mũi mà tới Tây Thiên gặp Phật Tổ?”
“A di đà phật! Hóa ra là như vậy, sư đệ kém hiểu biết rồi!”
Gương mặt lão hòa thượng kia xuất hiện vẻ xấu hổ.
“Cơ mà trong cái rủi cũng có cái may! Mặc dù có thêm phiền phức nhưng chúng ta cũng được trở thành minh chủ mà triều đình công nhận, đại diện cho sự chính thống, thuận tiện tiến hành nhiều việc hơn. Nếu chúng ta xử lý tốt chuyện này thì uy danh của Thiếu Lâm Tự sẽ tăng lên rất nhiều! Chỉ là một Thiên Môn cỏn con thôi mà?”
Gương mặt từ bi của phương trượng trụ trì Thiếu Lâm Tự bỗng trở nên nghiêm túc: “Ở trước mặt Thiếu Lâm Tự chúng ta thì bọn chúng không được làm càn đâu!”
“Sư huynh nói chí phải, a di đà phật!”
“A di đà phật!”
Hai người bọn họ bật cười.
Sau khi trụ trì Thiếu Lâm Tự tiếp nhận thánh chỉ, tin tức hắn ta trở thành minh chủ võ lâm lập tức được triều đình lan truyền rộng rãi, để các nhân sĩ võ lâm khắp thiên hạ được biết.
“Trụ trì Thiếu Lâm Tự được triều đình phong làm minh chủ võ lâm ư?”
“Đậu má! Chuyện này thú vị đấy, môn chủ Thiên Môn còn đang định tổ chức võ lâm đại hội để lựa chọn minh chủ võ lâm kia kìa, họ đã phát cả thiệp mời rồi, rất nhiều người đang trên đường tới tham gia, hiện giờ biết phải làm thế nào?”
“Đã chọn được minh chủ võ lâm rồi, môn chủ Thiên Môn phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa? Nếu là ngươi thì ngươi tán thành việc môn chủ Thiên Môn làm minh chủ võ lâm hay tán thành trụ trì Thiếu Lâm Tự làm minh chủ võ lâm?”
“Đương nhiên là tán thành trụ trì Thiếu Lâm Tự rồi, người ta đức cao vọng trọng, sau lưng còn là Thiếu Lâm Tự đã lưu truyền cả ngàn năm, trong môn phái có biết bao cao thủ! Môn chủ Thiên Môn trừ thực lực không tồi ra thì những phương diện khác đều không sánh được!”
“Triều đình cao tay đấy, môn chủ Thiên Môn làm trò hề rồi!”
“Dã tâm của hắn ta bị chọc thủng! Ha ha ha!”
Người trong giang hồ đều cười không ngừng.
Môn chủ Thiên Môn và võ lâm đại hội mà hắn ta tổ chức, tất cả đều biến thành trò cười.
Lúc bấy giờ, tại đình viện phía trong cùng Thiên Môn, một người trung niên mặc hồng bào, sắc mặt lạnh lẽo đập bàn thật mạnh, hắn ta phẫn nộ nói: “Lý nào lại như vậy! Triều đình dám trêu đùa bản tọa như vậy ư?”
“Rầm rầm!”
Chiếc bàn đá tan vỡ trong phút chốc, khói bụi bay lên cuồn cuộn! Hắn ta chính là Lãnh Nhược Thiện – môn chủ của Thiên Môn.
Mặc dù hắn ta ở trong võ lâm song vẫn luôn chí tại thiên hạ! Mới nãy khi biết được tin tức kia, hắn ta tức đến mức mặt mày trắng bệch!
Hành động này của triều đình chẳng khác gì cho hắn ta một cái bạt tai, không những khiến hắn ta mất sạch mặt mũi mà còn phá nát dã tâm của hắn ta, khiến hắn ta không thể tiếp tục tổ chức võ lâm đại hội và trở thành minh chủ võ lâm.
Không thể trở thành minh chủ võ lâm thì không thể sai khiến đám người trong võ lâm, đồng nghĩa với việc không thể thực hiện dã tâm của hắn ta!
Nếu hắn ta còn muốn ngồi lên vị trí này thì không thể không đối đầu với Thiếu Lâm Tự.
Thiếu Lâm Tự là môn phái lâu đời với lịch sử cả ngàn năm, sở hữu vô vàn cao thủ, tổn thất khi đấu với bọn họ là thứ hắn ta đâu thể chịu nổi!
Chiêu này của triều đình quá thâm độc, một chiêu thôi đã bóp chết hắn ta!
“Môn chủ, hiện giờ chúng ta còn tiếp tục tổ chức võ lâm đại hội không?”
Một vị cao thủ Tiên Thiên cẩn thận hỏi.
Lãnh Nhược Thiện phẫn nộ nói: “Giờ tổ chức thì có tác dụng gì nữa? Để người trong thiên hạ xem trò cười à?”
Vị cao thủ Tiên Thiên kia bèn cúi thấp đầu, trông ngoan ngoãn như một cậu học trò vừa bị ăn mắng.
Mặc dù thực lực của hắn ta xếp vào hàng cao thủ Tiên Thiên song khi đứng trước một Tông Sư như Lãnh Nhược Thiện, trông hắn ta chẳng khác gì một con kiến.
Lãnh Nhược Thiện chỉ cần một chưởng thôi đã khiến hắn ta toi mạng rồi.
“Không thể tổ chức võ lâm đại hội được nữa, chỉ đành tính toán từ từ thôi.”
“Nhưng bản tọa muốn trút cơn giận này đã!”
Lãnh Nhược Thiện quay đầu, lạnh lùng nói: “Cô Lang, ngươi lập tức dẫn theo Hồng Nương Tử, Ma Đồng và một nhóm người nữa tới kinh đô và làm loạn kinh thành cho bản tọa! Phải để triều đình biết rằng bản tọa là người không dễ chọc vào đâu!”
“Vâng thưa môn chủ!”
Vị cao thủ kia bèn lui xuống và lập tức triệu tập người tới kinh thành. Rất nhanh sau đó, chuyện này được người của Lục Phiến Môn phát giác ra.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn bèn tới tìm Lâm Bắc Phàm, trông sắc mặt hắn ta nặng nề vô cùng: “Võ lâm đại hội đã được hủy bỏ, nhưng nghe đâu môn chủ Thiên Môn vô cùng tức giận nên đã cho một đám cường giả tiến về phía bắc, mục tiêu có thể là kinh thành! Ngươi phải cẩn thận đấy, có cần ta phái người tới bảo vệ ngươi không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta tự bảo vệ mình được, không cần đâu.”
“Nếu cần cao thủ thì cứ nói với lão phu!”
Quách đầu mục lại vội vàng rời đi, hắn ta phải trở về để điều động người ngựa, chuẩn bị ứng phó với đám cao thủ Thiên Môn sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận