Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 719: Trước đây không có cơ hội, nhưng giờ chúng ta được lựa chọn rồi

Tin tức tòa thành thứ hai thất thủ nhanh chóng được truyền tới vương đình Đa La. Cáp Mộc vương tử kinh hãi.
Nhất là khi biết được đối phương chẳng cần chiến đấu mà cửa thành vẫn mở, người trong thành đầu hàng, hắn ta lại càng tức hơn, cả người run rẩy. “Cái tên mày rậm mắt to Thanh Phong kia cũng phản bội lại cách mạng ư?"
Một vị quan viên cười khổ: “Điện hạ, nghe đâu hắn ta là bạn cùng thôn với Mạc La, quan hệ của bọn họ rất tốt nên Mạc La đã thuyết phục được hắn ta! Hiện giờ, hắn ta đã mặc áo giáp của Đại Võ, cùng quân Đại Võ tấn công Đại Lương thành rồi!"
“Đúng là đáng chết mà!"
Cáp Mộc vương tử mắng mỏ: “Bản cung tiến cử các ngươi, kết quả các ngươi không những không biết ơn mà còn đâm bản cung một đao, tất cả đều rặt một lũ vong ơn bội nghĩa, đứa nào cũng đáng chết hết!"
“Điện hạ bớt giận! Hiện giờ Đại Võ đã thu phục được binh mã của hai tòa thành, tổng quân số đã vượt qua hai mươi vạn người, tình hình vô cùng nguy hiểm, chúng ta nên suy nghĩ xem phải làm thế nào thì hơn!” Quan viên an ủi.
“Tướng quân bảo vệ Đại Lương thành là ai?” Cáp Mộc vương tử hỏi.
“Khởi bẩm điện hạ, người bảo vệ Đại Lương thành là Ni Cáp tướng quân, hắn ta đã từng dẫn binh đánh trận nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, đa mưu túc trí, chắc là có thể chống đỡ được một thời gian!” Vị quan viên kia bẩm báo.
“Ừm, hóa ra là Ni Cáp tướng quân, không tồi!” Cáp Mộc vương tử khẽ gật đầu.
Thế nhưng trong lòng hắn ta lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Chắc hắn ta sẽ không phản bội đâu nhỉ?"
“Điện hạ yên tâm, Ni Cáp tướng quân là một người có phẩm đức, hắn ta trung thành nên chắc sẽ không phản bội đâu!"
“Nếu đã vậy thì bản cung yên tâm rồi!"
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân tới Đại Lương thành. Mạc La và Thanh Phong hạ cờ hô lên.
“Ni Cáp tướng quân, triều đình Đa La vong ơn bội nghĩa, không có nhân tính! Vì một chút lợi ích của mình mà bọn họ không quan tâm đến chúng ta cũng như dân chúng, mất hết đạo nghĩa! Bản tướng khuyên ngươi mau chóng đầu hàng, mở cửa thành chào đón thừa tướng đi!"
“Lão tướng quân, thừa tướng nhân nghĩa, chỉ cần ngươi mở cổng thành và đầu hàng thì mọi người đều được sống một cuộc sống tốt đẹp như trước kia, thậm chí còn tốt đẹp hơn trước kia nữa kìa! Lão tướng quân, ngươi cũng sẽ trở thành tướng quân của Đại Võ, được hưởng bổng lộc của triều đình! Ngươi còn có cơ hội thăng quan tiến chức, dẫn đại quân chinh chiến lập đại công, điều này chẳng phải tốt hơn nhiều so với làm một tướng thủ thành sao?"
Ni Cáp tướng quân quát: “Các ngươi im mồm đi! Các ngươi có nói đến khi trời sập thì cũng không có tác dụng gì đâu! Lão tử là một người có phẩm hạnh, trung thành, cả đời này sẽ trung quân báo quốc, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện phản bội như vậy!"
“Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi!"
“Ni Cáp tướng quân, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi!"
Quân đội Đại Võ hùng hổ giơ vũ khí lên, các cường giả Tiên Thiên cũng siết chặt nắm đấm, chỉ chờ để ra tay.
“Khoan đã, lão phu còn chưa nói hết cơ mà! Mấy cái người trẻ tuổi này, động tí là xù lông lên, không biết nhẫn nại gì cả! Các ngươi chờ ta nói hết rồi hẵng hành động không được hả?” Ni Cáp tướng quân vội nói.
“Thế giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?” Mạc La hỏi.
“Giờ lão phu muốn nói một câu!"
Ni Cáp tướng quân phất tay, giọng nói vang vọng: “Mở cổng thành, chào đón thừa tướng đại nhân!"
Mạc La, Thanh Phong: “Đậu má!"
Cửa thành được mở ra.
Mấy người Lâm Bắc Phàm được chào đón vào bên trong thành.
Mạc La ngáo ngơ: “Ni Cáp tướng quân, chẳng phải ngươi nói ngươi là một người có phẩm hạnh, giờ sao lại...?"
Ni Cáp tướng quân nói một cách hùng hổ: “Đây chính là phẩm hạnh của lão phu, lão phu thà sống quỳ chứ không thèm chết đứng! Ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi cơ hội giơ kiếm lên đâu!"
Mạc La thổ huyết: “Phụt!"
“Ni Cáp tướng quân, chẳng phải ngươi nói ngươi rất trung thành hay sao?” Thanh Phong hỏi.
Ni Cáp tướng quân tiếp tục nói: “Đúng thật là lão phu rất trung thành, song ta chỉ trung thành với Đại Võ thôi!
Ta sinh ra là người của Đại Võ, chết đi cũng phải làm ma của Đại Võ!"
Thanh Phong thổ huyết: “Phụt!"
Lâm Bắc Phàm cảm khái: “Lão tướng quân, tính giác ngộ của ngươi rất cao đấy! Người khác đều bảo ngươi đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, ban đầu ta cũng không tin đâu, song giờ thì ta tin rồi! Đại Võ chúng ta có ngươi thì còn sợ gì nữa?"
“Đúng vậy!"
Ni Cáp tướng quân nhìn đại quân phía sau lưng Lâm Bắc Phàm, nói: “Trận chiến này không cần đánh nữa, kết quả cuối cùng chắc chắn là thành mất người tan, cần gì phải như thế chứ! Hơn nữa ta đã không hài lòng với triều đình từ lâu, ta sẽ không làm việc cho bọn họ nữa! Nếu đã vậy thì tại sao ta không đứng lên lật đổ bọn họ?” Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lão tướng quân nói phải đấy!"
Ni Cáp tướng quân lại bảo: “Thừa tướng đại nhân, trước kia ta không được lựa chọn, hiện giờ ta muốn làm một người Đại Võ! Nghe đâu thừa tướng đại nhân là một người nhân nghĩa, đại nhân có thể cho hạ quan một cơ hội không?"
Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Tướng quân cao nghĩa, nhất định sẽ sắp xếp cho rồi!"
Lâm Bắc Phàm lập tức gọi người mang một bộ áo giáp lên cho Ni Cáp tướng quân thay.
Ni Cáp tướng quân vui mừng, hắn ta dẫn binh mã gia nhập đại quân của Đại Võ.
Thế là binh mã của triều đình đã tăng lên đến ba mươi vạn người. Mọi người đều phục sát đất, còn binh mã thì càng đánh càng gia tăng.
Mới có hai ngày trôi qua mà đã tăng lên ba mươi vạn người, nhiều hơn rất nhiều so với số lượng ban đầu.
1308 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận