Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 562: Gặp lại Tử Nguyệt

Tử Nguyệt công chúa hơi cạn lời!
Đại Hạ chính là một trong ba quốc gia mạnh nhất thiên hạ hiện nay, mạnh hơn Đại Võ ba phần!
Ngươi lấy yếu đánh mạnh, đánh bại Đại Hạ chỉ trong vòng chưa tới một tháng ngắn ngủi mà không tính là gì sao, vậy thế nào mới tính?
“Lâm đại nhân, có đôi khi quá mức khiêm tốn chính là tự đại đấy!” Tử Nguyệt công chúa cười bảo.
“Hảo hán không khoe khoang thành tích trước kia, đừng nói cái này nữa! Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi lại tới đây, có phải gặp phải vấn đề gì rồi không?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa u oán giống như đang nhìn một kẻ phụ lòng: “Lâm đại nhân, lẽ nào không có việc thì không thể tới thăm ngươi sao?”
Lâm Bắc Phàm giận dữ nói: “Công chúa, ngươi đừng chỉ nhìn ta, nhớ phải mang theo ít đặc sản địa phương nữa chứ!”
Tử Nguyệt công chúa nghiêng đầu, hỏi với vẻ khó hiểu: “Đặc sản địa phương gì? Bên Võ Tây toàn là đất không!”
“Đối với ta mà nói tiền bạc giống như cặn bã, đây chính là đặc sản địa phương!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Khóe môi của Tử Nguyệt công chúa hơi co rút: “Lâm đại nhân, ngươi vẫn không thay đổi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng, nói với vẻ hơi buồn bã: “Tử Nguyệt cô nương, ngươi nói lời này không đúng rồi! Con người đều sẽ thay đổi, thật ra ta đã thay đổi rồi, trước đây ta rất tham tiền, còn bây giờ…”
Tử Nguyệt công chúa quan tâm hỏi: “Bây giờ không tham nữa?”
“Bây giờ càng tham hơn! Không đến ba trăm vạn lượng bạc thì đừng hòng thỏa mãn lòng tham của ta!”
Tử Nguyệt công chúa: “…”
Nàng nhìn dung mạo đẹp trai ngời ngời của Lâm Bắc Phàm mà rất muốn đánh hắn một trận, sau đó mở miệng nói với vẻ buồn bã: “Lâm đại nhân, có thể đừng nhắc đến tiền được không, nhắc đến tiền sẽ tổn hại tình cảm!”
“Nhưng nhắc đến tình cảm sẽ tốn tiền!”
Lâm Bắc Phàm cũng u ám mở miệng: “Tử Nguyệt cô nương, mỗi lần tới ngươi đều muốn dùng sắc dụ dỗ ta, muốn dùng tình cảm mua chuộc ta! Nhưng ta thà rằng bị ngươi dùng tiền đập chết cũng không muốn chết dưới sự dịu dàng của ngươi! Giữa ta và ngươi có thể thiết chút chiến lược và nhiều chút chân thành được không?”
Tử Nguyệt công chúa nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt hoang mang, đột nhiên phụt một tiếng bật cười: “Ha ha! Lâm đại nhân, mỗi lần nói chuyện với ngươi đều rất vui vẻ! Tiểu nữ tử có chuyện muốn bí mật bàn với Lâm đại nhân, mời Lâm đại nhân!”
“Tử Nguyệt cô nương, mời!”
Tử Nguyệt công chúa mời Lâm Bắc Phàm vào trong khuê các của mình.
Thị nữ rót trà cho hai người, sau khi châm hương lên lại lặng lẽ lùi khỏi phòng.
Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng, người nữ trong đó còn có tiền án tử sử, Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà run cầm cập.
“Quân sư, ngươi lạnh sao?” Tử Nguyệt công chúa quan tâm hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không lạnh!”
“Không lạnh vậy sao ngươi run?” Tử Nguyệt công chúa tức giận hỏi.
“Chủ yếu là sợ!” Lâm Bắc Phàm đáp.
“Sợ?” Tử Nguyệt công chúa nghi ngờ khó hiểu.
“Chủ yếu là sợ ngươi, ta sợ ngươi lại không nhịn được mà nhào tới, chiếm lời của ta!”
Lâm Bắc Phàm rúm ró: “Mẹ ta từng dặn ta, con trai chính là quần thể yếu thế, ra ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Tử Nguyệt công chúa: “…”
Lâm Bắc Phàm càng run hơn: “Công chúa, ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta có được không? Ta sợ lắm!”
Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa co rút: “Quân sư yên tâm, bản cung sẽ không lộn xộn!”
“Thật sao?” Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt mong chờ.
“Thật!”
Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc nói: “Cho dù bản cung lộn xộn, ngươi cũng không thể cản được! Khà khà…”
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Cho dù ngươi có được thân xác ta cũng không có được trái tim ta đâu!”
Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Quân sư, có được thân xác ngươi, tim ngươi còn xa nữa sao? Đến khi đó mang thai con của ngươi rồi, bản cung không tin ngươi sẽ không chút động lòng!”
Lâm Bắc Phàm tức đến run người: “Sao ngươi có thể như vậy được? Đứa trẻ vô tội, có chuyện gì cứ nhắm vào ta!”
Tử Nguyệt công chúa cười nghiêng ngả: “Quân sư, nói chuyện với ngươi thật quá vui vẻ! Ha ha…”
Nữ đế đang nghe lén trên lầu các hơi dại ra.
Không biết tại sao nhìn bộ dáng liếc mắt đưa tình của bọn họ, trong lòng lại nổi lên chút ghen tuông, nàng ta bất mãn nghiến răng nói: “Hừ! Đôi cẩu nam nữ!”
Bạch Quan âm ở bên cạnh nở nụ cười, chỉ cảm thấy một màn này rất thú vị.
Trong lầu các, Tử Nguyệt công chúa cuối cùng cũng cười xong: “Được rồi quân sư, không nói đùa nữa, chúng ta bàn chuyện chính đi!”
“Mời công chúa nói, bản quan xin rửa tia lắng nghe!”
Tiếp sau đó, Tử Nguyệt công chúa báo cáo với Lâm Bắc Phàm tình hình ở Võ Tây.
Mấy tháng này, bọn họ dựa vào lý luận cách mạng của Lâm Bắc Phàm và ba phương pháp chiến tranh lớn đã phát triển hừng hực khí thế ở vùng đất Võ Tây, thế như chẻ tre, có thể dùng “vừa bắt đầu đã không thể cứu vãn được” để hình dung!
“Tuy binh mã Võ Tây mạnh mẽ nhưng dựa vào chiến lược của quân sư, chúng ta đánh rất thuận buồn xuôi gió! Vốn chúng ta có hơn mười vạn lính chính quy, bây giờ đã phát triển đến gần hai mươi vạn!”
“Quân dự bị của chúng ta phát triển càng mạnh hơn, bây giờ đã đến hơn trăm vạn người, trên cơ bản mỗi một thôn trang đều có người của chúng ta, ngay cả trong các doanh đội bên trong quân Võ Tây cũng có!”
“Chính vì vậy, chúng ta càng đánh càng mạnh, Võ Tây vương lại càng đánh càng yếu! Đến hiện tại, bọn họ đã tổn thất gần mười vạn binh!”
“Ví dụ như như trận ở thôn Sa, chúng ta đã tiêu diệt ba nghìn kẻ địch! Ở trận chiến thôn Đại Lương, chúng ta đã tiêu diệt hơn sáu nghìn kẻ địch…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận