Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 485: Giá trị của cuộc đời

Dạ Lai Hương nhìn mấy món đồ nằm la liệt khắp nơi, đau khổ ra mặt. Nhiều đồ thế này, hắn ta không cầm xuể!
Nhưng hắn ta vẫn chọn ra vài thứ, xách đầy hai tay cho tới khi thật sự không thể xách nổi nữa mới quay sang nói với mọi người: "Thật sự nhiều đồ quá, một mình ta cũng không ăn hết được, thế thì lãng phí lắm, cứ chia cho các vị đồng liêu đây đem về bồi bổ thân thể vậy! Tại hạ còn có việc, cáo từ trước đây!"
Nói rồi, hắn ta thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình mà chạy mất dép.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Mọi người cũng nghe hắn ta nói rồi đây, đem mấy thứ này về đi, đừng phụ ý tốt của Ngự Miêu!"
"Ha ha!" Mọi người bật cười.
Kể từ hôm ấy trở đi, Dạ Lai Hương lại càng tích cực tấn công tội phạm hơn.
Trong kinh thành, đâu đâu cũng thấy bóng lưng hắn ta nhảy lên nhảy xuống, bay tới bay lui.
Dân chúng thấy vậy cũng chẳng hề hốt hoảng, ngược lại còn vui vẻ mà gọi: "Ngự Miêu! Ngự Miêu đến rồi!"
Còn có rất nhiều trẻ em hào hứng đuổi theo hắn ta.
"Ngự Miêu đến rồi kìa!"
"Chúng ta đi theo Ngự Miêu bắt người xấu đi!"
...
Dạ Lai Hương thấy vậy, trong lòng không khỏi kích động, vô cùng đắc ý. Cảm giác có người cần tới này thật là thoải mái, thỏa mãn được lòng ham hư vinh của hắn ta rồi!
Đúng lúc đó, hắn ta nhìn thấy trên đường có hai người đang giơ ghế lên đánh nhau.
Hắn ta loáng một cái đã xuất hiện giữa hai người bọn họ, đẩy cả hai ra rồi nói: "Dừng tay! Đây là chỗ buôn bán sầm uất, nhiều người qua lại, sao các ngươi lại đánh nhau hả?"
"Ngự Miêu đến rồi, là Ngự Miêu đấy!" Mọi người thốt lên như thể gặp được cứu tinh vậy.
Một trong số hai người tham gia đánh nhau nói: "Ngự Miêu, ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi phân xử cho ta đi! Ta bày sạp ở đây, xe hàng của hắn ta đã vượt quá ranh giới, lấn chiếm sạp hàng của ta, theo quy định, có phải hắn ta sai hay không?"
Người còn lại cao giọng phản bác: "Ta chỉ vô tình thôi mà!"
"Vô tình ấy à? Ta đã nhắc nhở ngươi ba lần rồi mà ngươi chẳng hề di dời xe hàng của ngươi chút nào, ý của ngươi là gì hả?"
"Mặc dù ta cũng có lỗi, nhưng ngươi là người ra tay trước!"
"Ngươi còn cãi lý đấy à?"
Dạ Lai Hương nhanh chóng nắm bắt được đầu đuôi mọi chuyện.
Chuyện này rất đơn giản thôi, có một người lấn chiếm sang khu vực sạp hàng của người khác, người ta chướng mắt, nhắc nhở mấy lần mà vẫn không được nên mới động tay động chân, vì vậy mà dẫn đến đánh nhau.
Nếu là trước đây, hắn ta sẽ thẳng tay bắt hai người này về nha môn, gây thêm phiền phức cho Lâm Bắc Phàm.
Nhưng bây giờ hắn ta đã có được sự yêu quý của người dân, là Ngự Miêu có trách nhiệm bảo vệ người dân, hắn ta không thể hành xử theo kiểu thô bạo như vậy được nữa.
Vì vậy, hắn ta chọn cách phê bình kẻ lấn chiếm khu vực sạp hàng của người khác, phạt tiền theo quy định của sạp hàng.
Hắn ta cũng phê bình một cách nghiêm khắc kẻ ra tay đánh nhau trước, đồng thời yêu cầu kẻ này này bồi thường tiền thuốc cho người còn lại.
Cứ như thế, chuyện này đã được giải quyết xong xuôi, không ai không phục!
Sau đó, dưới ánh mắt sùng bái và biết ơn của mọi người, hắn ta nhẹ nhàng rời đi: "Ta đi nhé!"
Dưới sự bảo vệ của Dạ Lai Hương, kinh thành lại càng bình yên hơn, Lâm Bắc Phàm cũng thảnh thơi hơn trước.
Tiểu quận chúa nhìn Dạ Lai Hương đang bay tới bay lui trên bầu trời, tò mò mà hỏi Lâm Bắc Phàm: "Ta không hiểu, Dạ Lai Hương là một tên tội phạm, tại sao chỉ trong vòng chưa tới một tháng mà đã thay đổi nhiều như thế, tích cực trấn áp tội phạm đến vậy?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bời vì hắn ta đã tìm ra được giá trị của cuộc đời mình, nên chắc hẳn sẽ cố gắng rồi!"
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: "Giá trị của cuộc đời hắn ta là vì nhân dân phục vụ sao?"
Lâm Bắc Phàm: "Không! Giá trị của cuộc đời hắn ta là ra vẻ!"
Tiểu quận chúa: "Hả?" Nàng nhìn Lâm Bắc Phàm bằng vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
"Kể từ lần đầu tiên gặp hắn ta, ta đã biết đây là một tên thích ra vẻ rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, nói: "Hắn ta thích mặc đồ màu trắng, tại sao vậy? Ngoài lý do ưa sạch sẽ, còn là vì màu trắng bắt mắt, dễ nhìn thấy! Trời đang lạnh mà còn cầm quạt, là vì cầm quạt mới dễ dàng làm màu! Hắn ta thích trộm cắp, kẻ khác đi ăn trộm đều lén lút âm thầm, còn hắn ta lại gióng trống khua chiêng mà đi, chuyên ra tay với các thế lực lớn, cũng là vì muốn ra vẻ!"
"Nếu hắn ta đã có nhu cầu lớn như thế thì ta cứ thỏa mãn hắn ta, cho hắn ta danh xưng Ngự Miêu, đồng thời chiếu cáo khắp thiên hạ! Đây chính là vinh dự có một không hai đấy, ngươi nói xem liệu trong lòng hắn ta có hạnh phúc hay không?"
"Sau đó, ta lại cho hắn ta cảm nhận được tình cảm yêu mến chân thành của người dân, khiến hắn ta được người dân cần tới, có thể ra vẻ bất cứ lúc nào, ngươi nói xem sao hắn ta còn không dốc toàn bộ sức lực của mình mà đối phó, tích cực trấn áp tội phạm được đây?"
Tiểu quận chúa chun mũi: "Ngươi thật xấu xa, sao lại lợi dụng người ta như thế cơ chứ!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta làm như vậy không phải là lợi dụng, mà là thuận tay dẫn đường, cho hắn ta làm việc có ý nghĩa hơn, trở thành người tốt thật sự! Như vậy, hắn ta có được thứ mà hắn ta muốn, tình hình trị an trong kinh thành chúng ta lại được cải thiện, vẹn cả đôi đường, chẳng lẽ không được hay sao?"
"Sư phụ nói có lý lắm!" Lão hòa thượng mở mắt ra, chắp tay trước ngực, cúi đầu với Lâm Bắc Phàm: "Sư phụ từng nói, phải chìm trong biển khổ mới có thể giúp người khác hướng thiện, quay về với bờ! Sư phụ làm như vậy là đại thiện, a di đà phật!"
Lâm Bắc Phàm: "A di đà phật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận