Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 133: Lôi Vân Tự

“Không cần đâu, mấy chuyện đấy giữ trong lòng thôi là được rồi!”
“Mặc dù ta tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… nhưng ta vẫn là một người tốt!” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vô cùng thành kính, hắn nói: “Dù thân ta ở trong bóng tối nhưng trái tim ta lại hướng về ánh sáng!”
“Cái này thì ta đồng ý!” Bạch Thanh Hoàn gật đầu.
“Đúng chứ?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Mặc dù lòng dạ ngươi đen tối, thủ đoạn cũng chẳng quang minh chính đại là bao!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Coi như ta hiểu rồi, ngươi đặc biệt tới để khiến ta sầu thêm đúng không?” Lâm Bắc Phàm buồn bực nói.
Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: “Sai hoàn toàn! Ta thấy chán, muốn tìm một người để trò chuyện nên mới qua đây… tiện đường khiến ngươi khó ở thêm luôn! Thấy ngươi không vui, lòng ta dễ chịu lắm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lúc này, Bạch Thanh Hoàn rút lấy ngân phiếu trên tay Lâm Bắc Phàm.
“Nói chuyện xong rồi, ta về đây, ta cầm chỗ tiền này đi nhé!”
Nói xong, Bạch Thanh Hoàn biến mất, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh!
Lâm Bắc Phàm vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ các cao thủ đều như vậy cả sao?
Lúc bấy giờ, bên trong hoàng cung.
Ngân phiếu một trăm năm mươi vạn của Lâm Bắc Phàm đã tới tay nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Lâm ái khanh đúng là một nhân tài! Trong tình cảnh phải bảo vệ lợi ích của triều đình mà hắn vẫn ăn chặn được một trăm năm mươi vạn từ tay Ký Bắc vương, lại còn khiến Ký Bắc vương phải hao tổn binh tướng nữa chứ!”
“Hắn quả thật là một nhân tài!” Bạch Thanh Hoàn nói trong sự khâm phục: “May mà người tài này còn có lòng thiện, biết kiềm chế bản thân và tuân thủ lễ nghĩa! Bằng không hắn đúng là tai họa cho đời, ắt sẽ khiến dân chúng lầm than!”
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói đúng lắm! Một người tài như hắn lại có lòng lương thiện, ắt sẽ tạo phúc cho thiên hạ! Nếu hắn có ý nghĩ xấu xa gì chắc chắn sẽ làm tổn thương muôn dân, không ai ngăn cản hắn được! May mà hắn là người của trẫm!”
Nữ đế thấy vui lắm.
Mấy năm nay chuyện khiến nàng tự hào nhất là phát hiện được một nhân tài như Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng dùng được hắn.
Từ khi có Lâm Bắc Phàm, rất nhiều chuyện đều được tiến hành thuận lợi.
Chuyện với nước Đa La đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Khả năng kiểm soát triều đình tăng mạnh lên, các quan đều không dám làm càn như vậy nữa, chỉ lo Lâm Bắc Phàm lại tìm cơ hội khiến bọn họ tức chết, hoặc là “báo thù” lên con của bọn họ.
Điều quan trọng nhất là triều đình ẩn giấu được thực lực và nhanh chóng phát triển.
“Có một trăm năm mươi vạn này thì đất nước của trẫm sẽ càng lớn mạnh hơn rồi, thực lực cũng sẽ càng hùng hậu hơn! Mất cái nọ được cái kia, Ký Bắc vương tổn thất một đống người tinh anh, lại còn mất rất nhiều bạc, thực lực giảm sút rất nhiều!”
Nữ đế nở nụ cười đắc ý: “Hoàng thúc, ván này trẫm thắng rồi!”
Tâm trạng của nữ đế vô cùng tốt, thế nên hôm sau tại buổi triều sớm, nữ đế lại ban thưởng cho Lâm Bắc Phàm.
Nàng lại thể hiện sự hào phóng của mình thêm một lần nữa!
Lâm Bắc Phàm tê dại, bách quan cũng tê dại theo hắn!
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi?
Dạo này tần suất ban thưởng cao vậy sao?
Có phải bệ hạ bị điên rồi chăng?
“Bệ hạ, bệ hạ xin dừng tay, đừng thưởng nữa!” Lâm Bắc Phàm sợ hãi tột cùng.
“Ái khanh, ngươi không cần phải lo, trẫm vẫn có thể thưởng thêm cho ngươi một lượt nữa!” Nữ đế hào phóng nói.
“Bệ hạ, nhà thần không đủ để chứa nữa rồi…”
“Thế thì trẫm thưởng nhà cho ngươi vậy!” Nữ đế đáp một cách hào sảng.
“Không cần đâu bệ hạ! Nếu bệ hạ cứ nhất quyết muốn thưởng vậy hãy cho vi thần mấy ngày nghỉ đi ạ, vi thần muốn nghỉ ngơi!”
Nữ đến quan tâm hỏi: “Nghỉ ngơi? Ái khanh không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, xấu hổ đáp: “Không phải đâu bệ hạ! Có một kỷ nghỉ thì vi thần không phải lên triều sớm nữa, mà bệ hạ cũng không phải thưởng nhiều nữa!”
Các quan trong triều bỗng cảm nhận được hơi thở của sự làm màu phả xuống mặt!
Trong lòng bọn họ bị đả kích nặng nề!
Nữ đế cho Lâm Bắc Phàm mấy ngày nghỉ, hắn bèn hớn hở mà lui về.
Các hoạt động giải trí ở thời cổ ít ỏi vô cùng, thế nên Lâm Bắc Phàm định đưa người nhà tới chùa Lôi Vân ở ngoài thành, làm một chuyến dạo chơi ngắn.
Nghe đâu phong cảnh ở đó rất đẹp, mây bay bồng bềnh, sương phủ trắng tinh, đẹp tựa chốn tiên cảnh, leo lên cao còn có thể ngắm hết toàn bộ kinh thành.
Đi theo Lâm Bắc Phàm có Lý Sư Sư, Mạc Như Sương, tiểu quận chúa, Quách Thiếu Soái, Đại Lực và Tiểu Thúy.
Hiếm lắm cả nhà mới có nhã hứng thế này nên ai ai cũng có mặt.
Lên đến đỉnh núi Lôi Vân và liếc mắt nhìn về đằng xa, quả nhiên chỉ thấy biển sương bồng bềnh, tươi sáng rực rỡ như bước tới chốn bồng lai tiên cảnh.
Kinh thành ở phía xa xa chìm đắm trong màn sương dày, thoắt ẩn thoắt hiện như tiên thành.
Lâm Bắc Phàm lại muốn làm thơ, hắn đọc.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành!”
“Tiên nhân tới trước mặt, dạy ta thuật trường sinh!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận